Hạ Xuyên thuộc dạng thích chủ động tấn công, nghĩ nhiều không phải phong cách của hắn. Chẳng bao lâu hắn đã rũ sạch năng lượng tiêu cực và về khách sạn mở máy tính, tiếp tục theo dõi Hoắc Vãn trong phòng.
Rất đẹp, ngủ cũng đẹp đến thế.
Trước kia Hạ Xuyên cho rằng cái đẹp ánh lên khắp toàn thân Hoắc Vãn đến từ đôi mắt hút hồn của cậu, chỉ một cái chớp mắt, đã đủ khiến Hạ Xuyên cam tâm tình nguyện làm bất cứ thứ gì cho cậu.
Nhưng vì sao đôi mắt bị che đi, mà Hoắc Vãn vẫn xinh đẹp đến thế đáng yêu đến thế, nằm trên giường như một con búp bê gốm sứ tinh xảo và dễ vỡ.
Hạ Xuyên vừa chăm chú nhìn cậu ngủ vừa không ngừng ấn chụp hình.
Hắn bỗng gấp gáp muốn được chiêm ngưỡng dáng vẻ lành lặn rạng ngời của đôi mắt ấy, hẳn là đẹp biết bao nhiêu...
Hạ Xuyên liếm môi, hy vọng lần sau khi đôi mắt ấy nhìn mình, cũng chính là lúc mình đang làm tình với chủ nhân của nó.
*
Một tháng ở bệnh viện trôi qua rất chậm, Hoắc Vãn đã được thay thuốc mấy lần, mỗi lần thay có thể tranh thủ trộm nhìn ánh sáng, nhưng chẳng mấy chốc đã lại bị miếng vải trùm lên, về với bóng tối mênh mang.
Còn may nếm mật nằm gai, cuối cùng cũng đến ngày được gỡ vải.
Trong phòng bệnh, bác sĩ cẩn thận tháo từng lớp băng ra, "Mở mắt từ từ, thật chậm rãi, làm quen dần với ánh sáng bên ngoài."
Hoắc Vãn gật đầu, có hơi căng thẳng.
"Được rồi, chậm rãi mở ra nào." Bác sĩ hướng dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-vi-ky-nam/1124540/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.