Khi bé cúc đã dễ dàng ngốn được ba ngón tay thì người Hoắc Vãn cũng bắt đầu mềm nhũn, nhất là lúc tuyến tiền liệt bị ngón tay giày xéo, khoái cảm ập xuống làm cho Hoắc Vãn suýt thì kêu thành lời.
Hạ Xuyên nhẹ nhàng rút tay ra, rồi lại chọc vào vị trí có thể kích thích phản ứng của Hoắc Vãn nhất, "Cục cưng bót quá, mới ba ngón đã kẹt cứng rồi."
"Rồi anh còn muốn mấy ngón, sao anh không nhét cả mười ngón nhà anh vào đi, anh bị thần kinh hả!"
Hạ Xuyên bị mắng mà sửng sốt, bật cười: "Cục cưng hôm nay chịu nói nhiều rồi."
"Tôi không động được thì chẳng lẽ bắt tôi câm luôn không được nói?!" Hoắc Vãn nghiến răng nghiến lợi. Cáu thật sự, rõ ràng bị cưỡng bức mà lúc nào cũng làm như tán tỉnh nhau không bằng.
"Được nói, em càng nói nhiều càng tuyệt, đừng chuyện gì cũng giấu trong lòng cả ngày."
Cậu chủ nhỏ gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang hờ hững bên ngoài và để lộ ra tính cách chân thật nhất, "Tôi cứ giấu đấy, tôi chẳng nói đấy!"
Rống lên xong Hoắc Vãn mới muộn màng nhận thấy sai sai, cậu chất vấn: "Sao anh biết tôi giấu trong lòng cả ngày? Anh hiểu tôi rất rõ?"
"Ừm..." Hạ Xuyên ngân dài âm cuối, "Cực ~ là ~ rõ ~"
Mặc dù Hoắc Vãn đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng đối phương thừa nhận cậu vẫn không nhịn được mà dựng tóc gáy.
Mình không nhận ra gã, nhưng gã lại quen biết mình, nghĩa là gã vẫn luôn theo dõi mình, chẳng lẽ là người hâm mộ trong các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-vi-ky-nam/1124536/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.