"Cậu chủ, cậu chủ?"
Tiếng hỏi dò của người quản gia truyền đến bên tai.
Hoắc Vãn buồn ngủ díu cả mắt, cậu trở mình bịt tai, mày hơi nhíu lại, mệt quá lười nhúc nhích, đừng gọi nữa mà...
"Cậu chủ, mười giờ sáng rồi, vẫn chưa muốn dậy sao?"
Căn phòng im phăng phắc, quản gia không hề nhận được câu trả lời.
Quản gia đành phải cúi người áp tay lên trán nhằm đo nhiệt độ cơ thể Hoắc Vãn. Trán khá mát, nhiệt độ cơ thể không có gì bất thường. Quản gia lấy làm kỳ lạ: "Đâu có sốt đâu nhỉ, sao lại bỗng ngủ nướng thế."
Bác giúp việc đang quét dọn phòng thấy vậy liền bảo: "Được rồi, có lẽ là dạo này tập đàn mệt, ông cứ để cậu ấy ngủ thêm tí, cũng đâu có việc gấp gì, nghỉ ngơi thêm cho khỏe vậy."
Ngẫm ra cũng phải, quản gia bèn quay gót rời đi.
Hoắc Vãn chôn mình trong tấm chăn mềm mại, má cọ lên gối mà đánh một giấc tới tận buổi chiều.
Đã lâu cậu không có giấc ngủ nào đã đời đến thế, thành ra lúc tỉnh lại còn có chút hoang mang. Cậu bọc chăn ngồi trên giường, đợi hoàn hồn mới bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua.
Và trong nháy mắt sau đó...
A a a a!
Hoắc Vãn che mặt, tâm trạng thư thái thành mây trôi theo gió.
Cạch----
Tiếng vặn tay nắm cửa truyền tới.
Hoắc Vãn tức thì căng thẳng rúc vội về sau.
"Cậu chủ tỉnh rồi." Hạ Xuyên nói bằng âm sắc vốn có, hắn mỉm cười tiến lên rồi đứng bên giường với tư cách một người vệ sĩ, "Cậu muốn dùng bữa chứ?"
"Ừ..." Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-vi-ky-nam/1124535/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.