Giang Thanh Hiểu nhìn phương hướng Nam Cung Dạ Hiên rời đi, lại xoay đầu lại, có chút không dám tin nhìn về phía Trữ Thiên Phàm, vừa định nói chuyện, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu qua, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không cần hỏi, nếu không tin ta, cần gì phải hỏi?” Nói xong lướt qua hắn, vẫn đi trở về bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế dựa, giả dạng bộ dáng tiếp tục đọc sách.
Giang Thanh Hiểu cũng liền lặng yên đứng. Trữ Thiên Phàm từ trong sách nâng tầm mắt lên, yên lặng nhìn bóng dáng gầy yếu kia.
Đã bao nhiêu năm, từ sau khi mình bắt hắn về, cũng chưa thấy cảm xúc hắn dao động lần nào. Mặc dù là lúc nói cho hắn biết con hắn còn sống, hắn cũng không toát ra gì cảm xúc, đợi đến khi nói với hắn con hắn cuối cùng đã bị mình giết chết, hắn cũng chỉ lướt mắt nhìn một chút, chẳng qua từ ngày đó, hắn liền tuyệt thực.
Chưa từng nghĩ đến, nguyên lai sâu thẳm trong nội tâm của hắn, thế nhưng lại giấu tình cảm phong phú như thế, có lẽ, hắn vốn không muốn biểu hiện trước mặt mình mà thôi.
Thở dài một tiếng, Trữ Thiên Phàm bỗng nhiên cảm thấy được đời này của mình đúng là một câu truyện cười.
Thiên tư hơn người, anh minh ngút trời, võ công cái thế, đứng đầu một giáo, chiếm được hết cả, lại có thể làm được gì? Người mình muốn nhất, vẫn không thuộc về mình. Vui sướng nhất đoạn ngày kia, đó là đoạn ngày lấy thân phận sự đệ của Giang Thanh Hiểu sinh sống. Mà đoạn năm tháng kia, lại sớm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-nguyet/130750/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.