"Cút về, đinh công mạnh chúng mày, về hết đi!!"
_________________
Lịch học với làm việc quay cuồng nên tôi quên béng mất việc phải đi gặp nhãi Thanh, nay mẹ tôi gọi điện thoại hỏi han tiện thể đá sang nó thì tôi mới nhớ.
"Con đang làm, có gì gọi lại sau nhé."
"Từ từ, nghe nốt cái này."
Tôi dùng vai với đầu kẹp giữ điện thoại còn hai tay đang pha cốc cà phê.
"Tài sản gì đó có phần là được rồi, cái gì không phải của mình, nuốt không trôi đâu."
"Mẹ mày tái hôn."
"Hả."
Mẹ tôi thật sự rất giỏi, giỏi nhất là việc bất ngờ ú òa hù dọa tôi đau tim gần chết bằng mấy tin gây sốc mà bả tạo ra.
Tay tôi tí thì rót lệch cà phê ra ngoài, vội vội vàng vàng cầm chắc cái điện thoại.
"Đang đi xem váy cưới rồi."
"Khoan. Cưới ai??"
Mẹ tôi đáp trả như một lẽ hiển nhiên.
"Bố ruột mày."
"Hả?? Chú Chiến á??"
"Ờm."
Khoan đã, tôi nhớ mang máng ổng còn bà vợ với đứa con gái lớn nữa mà?? Đùng cái giờ quay xe cưới mẹ tôi thì hai người kia thế nào?
"Ông chú đó li hôn vợ rồi à?"
"Đang đệ đơn ra tòa."
"Ủa ủa?? Thế, thế vợ con ổng biết những gì r--"
"Hữu ơi ra xem giúp chị cái excel với, nãy giờ số liệu cứ loạn cả lên." - Tôi đang nói dở thì bà chị phòng kế toán ló đầu vào cắt ngang.
"Nói sau nhé." - Tôi tắt máy.
Bằng một cách nào đó mà cứ có lỗi gì ở máy tính là mấy bả sẽ lôi cổ tôi đến sửa đầu tiên, nghe đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897338/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.