"Yếu đuối. Về đi."
_______________________
Năm ba đại học, sau vòng hồ sơ, test, phỏng vấn trầy trật thì tôi cũng được nhận vào thực tập ở một công ty công nghệ chuyên về mảng an ninh mạng.
"Tuyệt quá anh bạn à! Hôm nay tao bao, cuối tháng có lương nhớ khao lại tao đó!" - Thằng Phan Anh vui vẻ kêu phục vụ mang thêm hai chai bia nữa.
"Lương chắc đủ trả tiền nhà thôi, đi ăn hành lấy kinh nghiệm là chính."
Hai đứa lên đại học ở hai trường xa nhau mấy chục cây số nhưng vẫn giữ thói quen cuối tuần phải gặp nhau trò chuyện. Từng ấy năm trôi qua, thằng Phan Anh đổi mấy lượt bồ rồi mà tôi vẫn chăn đơn gối chiếc.
Căn bản là deadline dí ngập mặt quá, tôi vùng vẫy mãi mới thoát được, hơi đâu đi yêu đương tốn thời gian, quan trọng là chẳng mài ra tiền ăn được khéo còn lỗ vốn.
"Mà thằng em mày nay không bám đuôi à? Tí mày say cần gọi cho nó không?"
"Nó làm bài tập nhóm, kệ đi, giờ tao làm gì dễ say thế."
Nói đến nhãi Thanh thì năm nay nó cũng đang năm 2 đại học, mà học gì không học, học luật nên deadline bài tập lớn nhỏ rồi tiểu luận còn ngập mặt hơn tôi nữa. Cũng quên chưa nói, ông già mới mất năm ngoái nên giờ là tôi nắm nửa tài sản của ổng theo di chúc đã sửa còn mẹ tôi thì luôn lăm le muốn chiếm hết bằng được.
Uống hai chai bia rồi ngưng, tôi vẫn đủ tỉnh táo để gọi taxi đưa về nhà trọ. Vì ám ảnh thời học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897329/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.