Tôi cắn đau đến vậy mà thằng Toàn mãi đến lúc chảy máu mới rời ra.
______________
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới hôm nào đếm ngược 100 ngày mà nay mai đã chuẩn bị đến ngày thi THPT QG mất rồi.
Bốn thằng ở đây thì có ba thằng ung dung ăn no ngủ kĩ, duy chỉ có một thằng nhà không tiền không quyền là tôi bồn chồn lo lắng thôi. Hai thằng theo ngành kinh tế phù hợp nguyện vọng gia đình không nói, thằng Toàn với ước mơ làm vận động viên thì tập trung chủ yếu vào môn năng khiếu nên cũng không gò bó quá.
Còn tôi vẫn đang lạc trôi giữa đời.
"Đi đâu đó." - Tôi thấy thằng Toàn đi ra ngoài sát giờ giới nghiêm thì hỏi.
"Dạo tí, đi không?"
"Đi!"
Hai thằng đi quanh quanh cái sân lớn của kí túc xá, lần đầu tiên đi riêng với thằng Toàn làm tôi có cảm giác như đi dạo với bố già vậy.
"Sau này lên đại học mày đừng có tin người quá. Mấy con gà như mày dễ bị bọn đa cấp, bọn tà giáo dắt đi lắm." - Thằng Toàn nói.
"Câu đó mày đi mà nói với thằng Vinh í."
"Có ai bắt nạt thì cũng đừng chịu đựng xong trốn một góc khóc om sòm."
"Xem kẻ bắt nạt dạy người khác chống bắt nạt kìa."
"Ăn uống cho cẩn thận, đứa nào cùng phòng ốm thì kệ nó tự khỏi, mày đụng vào lại ốm thêm."
...Cảm giác như nó đang tự nói về cái cách nó từng đối xử với tôi vậy.
Hai thằng ngồi ghế đá rồi ngẩng lên ngắm sao trên trời như đúng rồi.
"Mà mày đi đại học rồi chắc nhãi Thanh buồn lắm nha. Rảnh nhớ về đây thăm nó đó." - Tôi giở giọng trêu đùa huých vai thằng Toàn một cái.
"Ờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897327/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.