Vịt bối rối ôm đầu, tôi bối rối, bối rối ngủ qua một đêm bối rối.
________________
"Khụ khụ. Ặc."
"Anh uống thuốc chưa đấy."
"Uống rồi." - Giọng tôi khan khản, cổ họ nghẹn nghẹn khó chịu quá.
Dù sinh ra trong mùa đông nhưng tôi ghét mùa đông vô cùng bởi đây là thời điểm tôi dễ bị lắm loại bệnh nhất, từ viêm họng, sổ mũi, cảm lạnh, trúng gió abc.
Và đây còn là mùa ăn cơm tró siêu to khổng lồ của lũ yêu nhau nữa.
Nhìn ra bên ngoài, hàm trên hàm dưới của tôi đánh vào nhau run cầm cập mà lũ thú kia vẫn mải vật nhau ngoài sân bóng được mới tài.
Cả lũ đang đá hăng say thì ông bảo vệ nhảy ra xua đuổi chạy toán loạn.
Và.
Xong con ong.
Tôi gạt cái tay thằng Thanh đang bám bám tay mình rồi chạy vội ra sân bóng, tới chỗ thằng Toàn vừa ngã gục xuống. Lạy chúa tôi, thế quái nào cục đá to lù lù thế này mà cu cậu vẫn vấp vào hay vậy, mắt cắm dưới đít là có thật à???
Tôi nhìn chân nó đã bị trẹo rồi còn bị vết cắt dài chảy máu ròng ròng mà thấy hãi, vội hét lên bảo cái lũ đang chạy kia quay lại đưa nó vào phòng y tế.
Hai thằng Vinh với Nguyên đỡ hai bên nách để dìu thằng Toàn bước đi, tôi thì chạy vào lớp bảo lớp trưởng lát báo lại cho giáo viên không lại bảo bọn tôi trốn tiết.
"Anh Hữu, sao thế?"
"Thằng Toàn bị ngã. Mày về lớp đi."
Quay trở lại phòng y tế thấy chân thằng Toàn vẫn máu me be
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897318/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.