không còn quy tắc trói buộc, không còn điều gì ngăn cản chúng ta nữa.
Hữu à.
______________________
Tiết đầu giáo viên bận việc nhà nên để trống, đứa nào đứa nấy cũng tranh thủ lăn ra bàn ngủ cho sướng.
"A hay B vậy."
"B, câu A đánh lừa mày đấy."
Ngọn gió đầu đông đã chạm ngõ đến nơi này rồi, tôi mặc thêm cái áo gile len màu be mỏng bên ngoài áo sơ mi trắng, khoác ngoài cái áo khoác đồng phục cho đỡ lạnh.
"Ngồi làm tiếp đi."
"Ok."
Thằng Nguyên đi ra ngoài một lát rồi quay lại chia cho tôi một cốc cacao nóng, bảo tôi uống hết nhanh trước khi nó nguội tanh.
Đợi đến lúc chuông reo báo ra chơi giữa giờ, tôi với nó ôm cốc cacao ấm trong lòng, vừa uống vừa nói chuyện.
"Ba đứa chúng mày chơi thân từ lúc nào thế?"
"Từ cái hồi còn chưa mặc sịp." - Thằng Nguyên nhìn xa xa như đang nhớ về một kí ức xưa cũ đã phủi bụi. - "Tao chơi với thằng Vinh xong thằng Vinh rủ rê thêm thằng Toàn."
"Thích nhỉ. Tao có mỗi đứa bạn cấp 2 giờ mất liên lạc rồi."
"Mày với Thanh cũng chơi từ bé thây."
"Xin đấy."
"Thanh hay kể về mày mà." - Nó chống cằm nhìn tôi. - "Mà kiểu như bị cuồng mày luôn đấy."
Những gì tôi nhớ được bao năm qua chỉ vỏn vẹn hai từ "bất hạnh" mà thằng nhãi kia gây ra với tôi, nó ngu ngốc, yếu đuối, dựa dẫm tôi quá nhiều.
Chỉ đơn giản từ vụ gặp con gián hay con chuột trong nhà bếp mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897317/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.