"Chỗ ngồi của tao với Thanh. Cút mau."
"Ơ! Anh T--"
Tôi không hé một lời phản kháng, ngay lập tức cút khỏi tầm mắt chúng nó trong vòng 3 giây.
Ngồi cái ghế đá vắng vẻ, tôi lủi thủi bóc vội cái bánh mì ruốc rồi ăn lấy ăn để như thế chậm 1s nó sẽ bị giật mất.
Ai ngờ chậm 0,5s cũng bị giật mất.
"Thanh đang ở đâu?"
"Biết đâu."
"Sao mày lại không biết?"
"Thế mày có biết không?"
Thằng simp 2 này cắn răng chuẩn bị đấm tôi thì tôi cũng biết sợ chết mà thức thời nói cho nó biết.
Tưởng nó chim cút đi ngay ai ngờ nó ngồi lại cạnh tôi, láo toét đớp luôn cái bánh vừa ăn cướp của tôi.
"Không có bạn à?" - Simp 2 hỏi tôi rồi tự kỉ tự trả lời luôn. - "Ờ loại mày chó nó chơi."
"Ờ. Bạn là nhất. Nhất bạn rồi. Tôi làm gì có nhiều bạn như bạn. Bạn hạnh phúc quá. Tôi thật bất hạnh."
Thế mà nó tí thì sặc bánh, quay sang nhìn tôi rồi ôm bụng cười như mắc ỉa.
Đang định rủa nó nghẹn chết luôn đi thì tôi tí thì bay mất hồn bởi cái giọng của thằng simp 3.
"Vinh, mày thấy thằng Toàn đâu không?"
"Chỗ căng-tin."
Lại tưởng nó phắn đi ngay ai ngờ cũng đi tới.
"Ơ, nay sợ không dám bắt nạt Thanh nữa à?" - Thằng simp 3 giả vờ bất ngờ rồi lườm đểu tôi.
"Tối qua được cả bọn "chăm sóc" cả đêm nên giờ làm gì có sức đi bât nạt nhờ." - Simp 2 quay sang vỗ vỗ mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897309/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.