Tôi quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
"Anh ơi, em sợ quá." - Nhãi ranh kéo kéo tay tôi.
"Em tránh xa nó ra!! Nó không tốt đẹp gì đâu!!" - Thằng gì gì đó lườm tôi rồi gào mồm lên.
"Lại đây với anh, đừng sợ." - Thằng gì gì gì gì đó đó đẩy tôi ra.
Tôi bất lực mím môi lại rồi hất văng tay thằng nhãi ranh vẫn đang lì lợm kéo tay tôi ra.
Với quả mặt hết sức ỉa chảy mà nói.
"Chúng mày thích làm gì thì làm!!!"
Lao nhanh ra cửa để né đi cái vồ tới của nhãi ranh lần nữa, tôi cật lực nhấn mạnh.
"Để bố mày yên!!!"
Đi ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại, tôi bực thật chứ. Cuộc sống của tôi vốn là một đường thẳng băng thế mà đùng một cái trở thành cái ngã tư, ngã sáu chỉ vì cái của nợ mang tên: Em trai cùng bố khác mẹ.
Bố già tôi vào một ngày không bão không dông tự nhiên tha về nhà một cục cứt đen nhem nhẻm biết đi, mặc cho mẹ tôi sư tử hống suýt sập nhà thì ổng vẫn nhất quyết giữ nó lại.
Chắc dùng omo tẩy trắng với vim rửa bồn cầu nên chỉ mấy phút sau cục cứt này thế mà tẩy thành cục bông được.
Bố tôi bảo mẹ nó là bồ nhí của ổng năm nào, bả là công nhân hầm mỏ mới mất vì tai nạn lao động nên giờ ổng phải chịu trách nhiệm nuôi nó.
"Ông chọn nó hay tôi??" - Mẹ tôi thét lên chói tai.
"Nó." - Ông già tôi tỏ rõ lập trường bản thân không thích nói nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897308/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.