Có lẽ sau này anh sẽ biết rằng tôi chỉ nợ anh một lời chào tạm biệt mà thôi._______________
"À đúng rồi! Phải mở họp báo giải thích mọi chuyện!! Nói với truyền thông rằng con với thằng nhóc đó không có quan hệ gì... À không, nói với họ rằng con bị lợi dụng!!"
Mặc cho mẹ cứ đi quanh bù lu bù loa, Quang Toàn vẫn lầm lì dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng.
Đến lúc cầm túi đồ đi ra phòng khách thì gã bị bố gọi lại. Ông cũng mới chạy bộ buổi sáng về, cả người mệt mỏi nhưng vẫn rất cứng rắn nói với gã.
"Giỏi thì đừng bao giờ vác mặt về đây. Cút cho khuất mắt tao."
Ra đến cổng, mẹ gã vẫn sướt mướt nài nỉ gã suy nghĩ lại còn bố gã thì gằn giọng xua đuổi.
"Toàn à!!!"
"Bà vào nhà đi, nhà này không có thứ bại hoại như nó. CỨ COI NHƯ NÓ CHẾT RỒI!"
Thằng bé mới đó thôi còn là niềm tự hào của cả gia đình, cả dòng họ, là thứ giúp bà hãnh diện ngẩng cao đầu khi nói chuyện với bất kì ai. Thế mà trong chớp mắt, nó khiến bà mất hết mặt mũi, nó trở thành nỗi nhục nhã không thể tha thứ.
"Mẹ vẫn đợi con suy nghĩ lại, con còn trẻ, còn nông nổi mà thôi." - Bà lau nước mắt rồi áp tay lên má gã, nhìn gã tha thiết. - "Sớm trở lại nhé, con vẫn là con ngoan của mẹ."
Gỡ những ngón tay đang bấu chặn lên vai mình ra, gã cúi mình mấp máy môi nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/3543250/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.