"Hữu gắng gượng sống đến giờ, cũng không dễ dàng."
________________________________
Di ngôn thằng Vinh để lại chỉ vỏn vẹn dặn tôi đến gặp Hạ Mai, lời ấy vừa dứt cũng là lúc thằng Vinh xuôi tay nhắm mắt. Dù đã mất nguyên một tuần để chuẩn bị tâm lý nhưng nghe giọng nó thều thào trong đoạn ghi âm ngắn ngủn ấy mà lòng tôi lại quặn thắt.
Một tuần sau cái chết của thằng Vinh, toàn bộ những người có liên quan rất nhanh đã bị tóm gọn cả mẻ. Ha, lời tôi nói ra lúc đó chủ yếu muốn bọn tay sai đừng làm hại thằng Vinh là chính nhưng mà cảnh báo chúng nó về cái kết khi dám đụng vào nó cũng là thật.
Tôi đủ mệt mỏi rồi, chẳng muốn bận tâm đến mớ hỗn độn đó nữa.
Trước mắt tôi chỉ có một chuyện cần làm rõ và tất nhiên, tôi hẹn gặp Hạ Mai. Tên con lai đó về nước lúc nào tôi còn chẳng hề hay biết, lại còn có liên quan đến thằng Vinh càng làm tôi thấy đầy nghi vấn.Mà Hạ Mai còn biết trước tôi sẽ tìm đến nên chủ động nhắn cho tôi một tin hẹn gặp.
Điểm hẹn là một quán cafe nằm ngay trung tâm thành phố, tầm này trên đường xe cô chạy nườm nượp làm tôi mất một lúc mới sang được. Đã thế còn phải mất thêm lúc nữa để xác nhận cái kẻ u ám ngồi một xó kia thực sự là Hạ Mai.
Khó tin thật chứ, ấn tượng về một chàng trai tràn đầy sức sống, tinh nghịch rạng ngời như ánh mặt trời vẫn còn in đậm trong trí nhớ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/3543249/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.