“Tiểu khất cái đó chính là bị ôn dịch.”
“Hả?” Tiểu Thúy mắt trợn trắng một cái ngất đi.
Mấy ngày trước Liễu Lâm Ba nào dám đem chuyện này lộ ra, Tiểu Thúy chắcchắn sẽ không bị nhiễm ôn dịch, bởi vì Liễu Lâm Ba đã sớm nhân lúc nàng không chú ý len lén thêm vào thức ăn thuốc phòng ôn dịch.
Lầnnày hay rồi, Liễu Lâm Ba không thể làm gì khác hơn là đem hai người hônmê bỏ lên ngựa, một người dẫn theo hai con ngựa tiến vào thôn.
“Cửu gia, có người bóc bố cáo! Đã ở trong thôn cứu giúp không ít thôn dân, hôm nay không có ai bị tử vong!”
“Được! Tăng thêm số lang trung tới đó, cần phải phụ trợ thần y dập tắt ôn dịch gây hại cho bách tính này!”
“Vâng! Xin nghe ý chỉ của vương gia!”
“Chờ đã, đi chuẩn bị một chút, sau đó ta đi tới dịch khu xem thử.” LươngKiêu đi đường lớn nên so với Liễu Lâm Ba tới trễ một ngày, vừa mới vàoXuất Vân thành đợi phủ nha dàn xếp ổn thỏa đã nghe được tin tức tốt nhưvậy, thực sự là làm người ta phấn chấn.
Xuất Vân thành gần mộttháng mưa to, khí hậu vô cùng ẩm ướt, chính là thời kì ôn dịch bệnh tậttràn lan bốn phía, Lương Kiêu sao không vội, lông mày lộ ra một vệt sầulo, chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ.
“Cửu gia, ngài thân thểngàn vàng, hay là đừng đi, dù sao dịch bệnh vẫn còn chưa được khống chếtoàn bộ!” Hàn Ngọc đứng sau lưng Lương Kiêu, bóng lưng kia toát ra khíphách khiến người ta không hiểu sao khiếp sợ.
“Thiên hạ muôn dân, người người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/26172/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.