“Đại ca, ta cảm thấy không phải vậy.”
“Hả? Lời ấy nghĩa là sao?” Lương Kiêu phút chốc ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở to, nhìn thẳng vào nàng.
Liễu Lâm Ba xoay người lại, thần sắc nghiêm túc, “Đại ca, ta cảm thấy không phải địch quốc làm, nếu do Chu quốc gây nên, sao lại không sớm thả ra tin tức, nói công chúa ở trong tay bọn họ, Chu quốc vẫn rục rà rục rịch muốn tấn công Đại Lương quốc chúng ta, nguyên nhân đơn giản chính là Lương quốc đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, hắn nếu muốn thành trì nhất định sẽ đứng ra nói, không thể không chút tin tức thế này.”
Lương Kiêu chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, bóng dáng cao to uy mãnh cũng tỏa ra một tầng ưu thương, “Nếu đúng như lời huynh đệ, thực sự là bị bọn buôn người bắt hậu quả kia cũng không thể tưởng tượng nổi.”
Lương quốc lớn như vậy, các châu các huyện các phủ nha, cả nước có nhiều địa phương như vậy, nếu trước tiên chỉ đem giấu nơi nào không bán, thực sự là không dễ bị phát hiện, nếu như lại cải trang một phen, vậy thì thật sự giống như mò kim đáy biển.
Hiện tại dân chúng đều tò mò triều đình đến cùng là tìm người nào, cư nhiên không ngủ không nghỉ lục soát từng nhà.
Con cháu Lương quốc hoàng đế, bất kể là nam hay nữ, tất cả đều dung mạo bất phàm, nếu thực sự rơi vào trong tay bọn buôn người, hiển nhiên khiến người ta lo lắng không ngớt.
“Không được, ta muốn tự mình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396819/chuong-54-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.