Nhưng bộ đồ ấy thật sự
khiến người ta thích mặc vô cùng. Vì vậy, chiến giáp hoàng kim vừa về
tới tay, ta liền vội vã trở về doanh trại mặc thử. Nhưng mặc vào lại
phát hiện chiến giáp này rộng đến mức thậm chí ta có béo gấp đôi cũng
mặc được. Lúc đầu ta tức giận cực kỳ, rõ ràng chiến giáp này đã bị đánh
tráo. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, ta lại cảm thấy vui phơi phới, chiến
giáp lớn gấp đôi, nếu phá ra, có thể lấy thêm được bao nhiêu vàng!
Dù sao bộ giáp này cũng không có tác dụng trong thực tế cho lắm.
Còn chưa hết vui, hắn đã xông vào, thở hổn hà hổn hển. Ta giật mình, bây giờ mới ý thức được mình chỉ mặc áo trong, dây buộc ngực còn chưa thắt…
Vì vậy ta tiện tay cầm một thanh kiếm, hận không thể chém chết hắn!
Nhưng hôm nay, nếu hắn lại khoác lên bộ giáp hoàng kim kia, e rằng cũng
rộng thùng thình nhỉ?
Tay chân hắn to dài, xưa nay vẫn cường tráng, làm cho người ta không cảm thấy hắn gầy gò yếu ớt. Nhưng vì sao, hôm nay hắn làm khiến ta cảm thấy như sương mù buổi bình minh, có thể biến mất bất cứ lúc nào?
Cuối cùng ta cũng giúp hắn mặc quần áo xong xuôi, sau đó thu dọn phòng
sạch sẽ, mới ra mở cửa. Tới phòng ngoài, ta khẽ nói: “Lục Nhĩ có ở đây
không?”.
Ngay tức khắc, một người quỳ trước ta, mặt che khăn đen, chỉ để lộ hai
con mắt, nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251613/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.