Ta nhẫn nại nói: "Vương gia, chàng truyền nội lực cho thiếp cũng đâu có tác dụng gì, thần thiếp không hề cảm thấy thân thể ấm áp lên chút nào."
Hắn cười: "Nàng lo lắng cho ta như vậy, ta rất mừng. Ta đã nói rồi, mười ngày mới truyền nội lực một lần, không sao đâu."
Đúng là đàn gảy tai trâu!
"Vậy thiếp hỏi chàng, sao nước mũi của chàng lại có mùi máu vậy?"
Hắn cười khan: "Mấy ngày nay thời tiết hanh khô, Đỗ Long thấy bổn vương ngày đêm vất vả, sai người ngày ngày chưng nhân sâm cho bổn vương uống. Không ngờ bổ quá, mới chảy nước mũi đã chảy luôn cả máu."
"Vương gia, thần thiếp nói thật, không biết chàng có nghe hay không?"
Hắn mừng rơn: "Nghe, dĩ nhiên nghe."
"Hai tiếng cười khan này của chàng giả quá... Hay là chúng ta làm một thỏa thuận nhé. Không phải mười ngày nữa mới truyền nội lực tiếp sao? Mười ngày này, chàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần... không cần ở bên thiếp cả đêm nữa. Còn nữa, cho người điều tra Thanh phi nhé."
"Thanh phi làm sao thế?"
Nguy rồi, sao ta lại quên mất, không thể để hắn phát hiện thật ra ta đã có tri giác từ lâu, không thể nói những chuyện Thanh phi đã làm với ta cho hắn biết! Nếu không sẽ để lộ hàng loạt các chuyện 'cầm thú', bảo bọn ta phải lừa mình dối người thế nào đây?
Ta nói: "Thanh phi vốn là một cô gái do Tiểu Thất tìm được, bảo nàng ta hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế, nhưng lại không điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251582/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.