Ta thật sự không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng ta không cố hơn được nữa. Thật ra chẳng phải đáy lòng hắn chưa tỏ tường, sớm muộn gì ta cũng biết những chuyện hắn làm. Cho nên, từ đầu đến cuối, hắn mới lo được lo mất, kinh hoàng bất định như vậy.
Tại sao năm ấy hắn tàn ác như vậy mà cuối cùng vẫn không thể để ta đi? Đây là sự mê muội tồn tại trong đáy lòng hắn, nếu còn có thời gian, ta sẽ nghĩ hết cách để làm rõ mọi chuyện. Nhưng hôm nay, dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi. Những ngày gần đây, thân thể của ta càng thêm lạnh lẽo, ta biết ta không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Ta sớm biết thù hận là một vũng bùn, vũng bùn ấy sẽ kéo ta xuống cho đến khi ta chìm tới đáy. Còn ta, dĩ nhiên không thể thoát khỏi vũng bùn đó.
Ta vươn tay cầm chén rượu tô đỏ đặt vào tay hắn, sơ ý để chuỗi băng ngọc trên cổ tay gõ phải chén rượu vang tiếng đinh đang. Tiếng vang này lọt vào tai Ninh Khải Dao lại tạo thành hiệu quả khác biệt. Sắc mặt nàng ta thay đổi trong phút chốc, đánh rơi mẫu đơn tử ngọc trong tay. “Choang” một tiếng, mẫu đơn tử ngọc rơi xuống đất, đóa hoa rực rỡ phú quý lập tức biến thành màu tím vụn vỡ. Có mảnh ngọc nát rơi xuống gạch xanh rồi nảy lên, đụng vào làn váy của ta, sau đó rơi xuống chân ta. Ta không khỏi ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng ta: “Nhị muội muội, chẳng lẽ muội điên rồi sao?”
Nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251547/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.