Ánh mắt của hắn găm chặt vào người Ninh Khải Dao, khiến Ninh Khải Dao bất giác lùi về sau một bước, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Vẻ lẫm liệt tựa lưỡi đao, như con gió lạnh thổi trên thảo nguyên ngày đông về. Mọi người trong phòng không dám cất lên dù chỉ tiếng động, Xương vương cười gượng gạo: “Hoàng huynh, có lẽ nhầm thôi, nhầm thôi. Biểu muội, chúng ta ra ngoài đi, đừng quấy rầy Hoàng huynh nữa.”
Hắn định tiến lên kéo Ninh Khải Dao ra ngoài, nhưng Ninh Khải Dao thoắt cái tránh được, lời nói cất lên từ đôi môi run rẩy: “Biểu, biểu ca, rượu, rượu kia, muội nhận được tin… Rượu, rượu này có điều kì dị… Huynh không tin, lát nữa phụ thân tới là huynh sẽ hiểu, phụ thân bảo muội tới đây thông báo trước…”
Nàng nói như vậy, mọi người xôn xao, Xương vương liền đưa mắt nhìn lên bàn, nói: “Hoàng huynh, nếu không, hay là giờ đừng uống vội, chờ điều tra rõ chân tướng sự tình rồi hẵng nói, được không?”
Thế nhưng hắn lại thản nhiên nói: “Có kì dị hay không cũng không liên quan tới các người, các người ra ngoài đi.”
Ninh Khải Dao không ngờ Hạ Hầu Thương lại cố chấp như vậy, khó khăn lắm mới xông vào được mà hắn lại không thèm nghe, vội la lên: “Biểu ca, huynh chờ một lát, phụ thân đang tra xét vài chuyện, lát nữa là có kết quả rồi.”
“Từ lúc nào mà phủ Ninh vương ta cần Ninh phủ điều tra chuyện của mình? Còn không mau ra ngoài?”
Ninh Khải Dao nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251545/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.