Chuyển ngữ: Chjcbjbj
Hắn không giỏi ăn nói, khiến hắn nói nhiều như vậy đúng là làm khó cho hắn rồi. Ta nhận ra vẻ khuyên lơn và buồn bã trong giọng hắn, chỉ nói: “Chỉ làm liên lụy tới các ngươi …”
Hắn đột nhiên chắp tay, quả quyết hành lễ với ta rồi nói: “Chuyện này Tướng quân nhầm rồi, bảy… mấy người chúng thuộc hạ chưa bao giờ cảm thấy vậy. Nếu không nhờ Tướng quân dẫn dắt, chúng thuộc hạ sao có thể sảng khoái giết địch trên chiến trường, trăm trận trăm thắng, được vạn quân kính ngưỡng. Nếu không phải là Tướng quân, tiểu nhân chỉ là một thủ nghệ nhân tầm thường mà thôi… Hai năm vinh quang này là những tháng ngày tốt đẹp nhất của chúng thuộc hạ. Huống chi xưa nay chinh chiến mấy người trở về… Đây vốn là kết cục tất yếu của kẻ nhập ngũ.”
Ánh trăng mờ ảo phủ lên gương mặt hiện đầy vết thương của hắn. Dưới ánh trăng, những vết thương dữ tợn ấy như những bông hoa chìm trên lớp gấm trắng muốt, tạo nên cảm giác nhu hòa ấm áp. Trong ngày đông mờ sương phủ tuyết này, trái tim dần dần ấm lại.
Nơi này là thành cũ nên cỏ dại mọc khắp chốn. Tiếng ve sầu lúc to lúc nhỏ, đám mây nơi chân trời tụ hội. Trong nháy mắt gió mây chuyển vần, ta cảm thấy đá xanh dưới lòng bàn chân hơi chấn động, mấy nhánh cỏ chưa từng hứng gió mưa lộ vẻ mỏng manh yếu ớt.
Tiểu Tam kinh ngạc, hiển nhiên cũng nghe thấy. Hắn đứng bất động lắng tai nghe kỹ, ta nói: “Không cần nghe nữa, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251527/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.