Chuyển ngữ: Kentu
Biên tập: Chjcbjbj
Ta chỉ mỉm cười không nói gì, nghiêng đầu nhìn lại phía hắn. Vầng trán trắng noãn có một sợi tóc phất phơ, lướt qua hàng mày xinh đẹp. Mắt hắn thật sự không hề mang chút mờ ám, thậm chí còn mỉm cười hờ hững, như mặt hồ ngày xuân có đuôi chuồn chuồn vút qua, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, gợn sóng nước lăn tăn.
Ta không biết tâm tư của hắn có mấy phần thật mấy phần giả, phải chăng vô dục vô cầu đúng như biểu hiện bên ngoài. Nhưng vẻ mặt chân thành của hắn không thể che giấu nỗi hận đối với Hạ Hầu Thương. Ta chỉ có điều không rõ, đối với một người trong lòng chỉ có giang sơn mà nói, Quân Triển Ngọc liệu có địa vị trong lòng hắn? Thậm chí còn khiến Thái tử tố cáo hết thảy mọi chuyện, sau đó ngồi trên núi xem hổ đánh nhau?
Lúc Lão Tam đưa ta ra ngoài, Thái tử đứng sau còn rút đàn đầu ngựa ra, nhẹ giọng ngâm xướng:
“Gió thu chếnh choáng trước nha môn, ngắm mặt trời lặn lá cờ đỏ tươi. Mây tuyết Bắc cương, kèn hiệu ngân vang…Chớ tiếc chén quỳnh tay chới với…. Ha ha… Chớ tiếc chén quỳnh tay chới với… Nhị đệ ơi là nhị đệ. Kẻ duy nhất bổn vương hận chính là ngươi…”
Chữ hận kia như gió nhẹ phất qua, thầm thì trong tai ta, như tình nhân thủ thỉ, rủ rỉ rù rì quyến rũ. Không biết tại sao, ta lại cảm thấy như có băng đá lướt qua làn da, lạnh lẽo thấu xương thấu tủy.
Lão Tam đưa ta ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251525/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.