Cổ Mạc Phi nói: “Thái tử xử trí thị thiếp của mình, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng dù sao vẫn là chuyện nhà. Đã nương nhờ thái tử, lệ thuộc vào gia sản của thái tử, đương nhiên do thái tử điện hạ định đoạt. Nhưng lại bị kẻ xấu lợi dụng, gây bất hòa trong hoàng thất. Đã mưu gian gây hại cho nước nhà, còn bắt tay với giặc cướp nước, theo lão thần thấy, nếu y không đền tội, về sau ắt trở thành đại họa!”
Mọi người đều hiểu ý của ông ta, tất cả đều do Quân tặc. Nếu người bình thường mà giết thiếp diệt nữ như thái tử thì có lẽ là tai họa tày trời, nhưng đối với hoàng thất mà nói cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa. Hoàng tử phạm pháp cũng xử tội như dân thường tất nhiên chỉ nói cho người trong thiên hạ nghe, trên thực tế nhất định phải xem xét dựa theo tình huống cụ thể.
Cho nên, ông ta đang âm thầm nhắc nhở Vĩnh Lạc đế, tuyệt đối đừng trúng kế ly gián của người chết, phế truất thái tử, động tới gốc rễ quốc gia.(thanthoigian.wordpress.com)
Lời này của ông ta đương nhiên là nói hộ cho thái tử, Hạ Hầu Uyên cảm kích quay đầu nhìn ông ta, nói: “Đa tạ Cổ đại nhân đã nói giúp bổn vương, nhưng bổn vương sai vẫn là sai, tuy là vì......” Hắn ngẩng đầu nhìn Vĩnh Lạc đế, rồi khẽ nói, “Người bổn vương có lỗi nhất vẫn là Di nhi...... Thật ra trước kia bổn vương vẫn muốn tìm con bé.”(thanthoigian.wordpress.com)
Thái tử nhìn Mị Nguyệt tha thiết, còn gọi nhũ danh của nó, nhưng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251475/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.