Dung Thất. Lâm Cẩm Sắt hơi nhíu mày, lập tức lại chậm rãi dãn ra, haitay vòng lên cổ Đường Lưu Nhan, nghiêng đầu, ánh mắt chuyển động ngữđiệu mềm mại lấy lòng “Đường tổng.” Tiếng gọi kia lướt nhẹ, hàm chứa ủykhuất cùng tín nhiệm vô hạn.
Quả nhiên, “Dung Thất,đừng loạn nữa.” Thản nhiên, vẻ mặt Đường Lưu Nhan nhìn không ra là vuihay giận, đôi bàn tay nhợt nhạt, mảnh mai lại bắt đầu đặt trên thắt lưng tinh tế của Lâm Cẩm Sắt, chậm rãi, ái muội vuốt ve. Có lẽ cảm thấychính thân thể mềm mại dựa trên người mình đột nhiên cứng đờ, miệng củahắn bất giác cong lên tựa như vui mừng lại tựa như hứng thú.
Người vừa bị nhắc nhở kia tên “Dung thất” là một người đàn ông tuấn tú, khóe miệng hắn hơi xấu hổ, hừ một tiếng chán nản xoay người đi uốngrượu, bộ dáng bực mình kia có chút giống như trẻ con thích đùa giỡn.
Dung Thất. Trong lòng Lâm Cẩm Sắt chậm rãi nhấm nuốt cái tên này. Người này, cô biết . Dung Thủy là anh trai của hắn, năm trước bị người khácvu cáo là đã nhận hối lộ số tiền rất lớn, khi đó Dung Thủy từng chongười đến cầu xin cô bào chữa cho hắn nhưng cô lại lịch sự từ chối. Trên quan trường tinh phong huyết vũ, vô cùng rắc rối phức tạp, khi đã dínhdáng vào rất khó có thể thoát khỏi. Vụ án này, sau đó cô cũng không quan tâm, nhưng nhìn phản ứng của Dung Thất vừa rồi, kết quả nhất định làkhông tốt .
Nhưng đây không phải lỗi của cô, cô không cần cảm thấy áy náy. Sống ở trên đời phải học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tinh/145608/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.