Lâm Cẩm Sắt hắng hắng giọng, trấn tĩnh tự nhiên nói, “Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt.”
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.
Bên đó khẽ lên tiếng, “Uhm, chờ một chút.” Chắc là là cùng đồng nghiệpnói gì đó, tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, Lâm Cẩm Sắt nghĩ rằng có lẽhắn đi đến nơi nào đó yên tĩnh hơn nghe điện thoại .
“Lâm tiểu thư, rốt cục cũng rảnh tiếp điện thoại của tôi?”
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt có chút không an tâm, tiếng cười khẽ của Đường Lưu Nhan càng làm cho lông tơ của cô nhất thời dựng đứng, trong tiếng cườicủa người đàn ông này có cất giấu một con dao nhỏ . Cảm giác được lòngbàn tay mồ hôi liên tục chảy ra, cô hít sâu một hơi, ánh mắt hơi lóelên, cười ha ha trả lời, “Tôi nào dám không tiếp điện thoại của ngàichứ? Chính là người ta mấy hôm nay bị bệnh phải nằm viện , di động lạiquên ở nhà , cũng không phải Thần Toán (*đoán được mọi việc),thật sự là không có cách nào biết ngài đã gọi điện thoại cho tôi.”
Bên kia trầm mặc một lát, chậm rãi trả lời, “Khỏe hơn nhiều chưa?” Ngữkhí bình thản làm cho người ta nghe không ra tâm tư của hắn.
Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc một lúc, một bên nghiền ngẫm trong lời nói củaĐường đại thiếu gia này có phải có chút quan tâm hay không, một bên lờinói mang ý cười, “Nhờ phúc của ngài, khỏe nhiều rồi.”
“À, thật trùng hợp, tôi thiếu bạn gái, Trang điểm xinh đẹp một chút, nửa giờ sau tôi muốn ở khách sạn Đường Tỳ nhìn thấy em.” Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tinh/145607/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.