Chương trước
Chương sau
Editor: Gà
Tiền Dự ngưng mắt, bất giác xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, dung mạo khuynh thành, mơ hồ mang theo nét tao nhã hấp dẫn của một nữ tử, quyến rũ mà cao quý.
Không chỉ một mình hắn cảm thấy, nếu đổi lại là một nam nhân khác cũng khó để dời mắt khỏi nàng.
Tuyệt sắc giai nhân hắn đã gặp qua không ít, nhưng chỉ có Bạch Tô Mặc mới có thể làm lu mờ cảnh sắc xung quanh. 
Tiền Dự khó khăn thu lại ánh mắt.
“Thiếu chủ, là Cố tiểu thư!” Tiếu Đường ở bên cạnh vừa thấy đã kích động, nhỏ giọng giật tay áo hắn.
“Đi lấy xe ngựa.” Lúc này Tiền Dự mới đánh mắt sang chỗ khác.
Tiểu Đường tâm không cam tình không không nguyện xoay người.
“Tô Mặc, cẩn thận.” Chử Phùng Trình ân cần nhắc nhở nàng.
Dưới chân có một con dốc khó đi, Chử Phùng Trình vươn tay ra, Bạch Tô Mặc nhẹ nhàng đặt tay lên.
Quốc Công phủ thiếu người hầu hạ, hay tất cả đều là kẻ ngốc, nhiều người bên cạnh như vậy lại để Chử Phùng Trình tiến lên đỡ Bạch Tô Mặc? Xem ra ai nấy đều hiểu được dụng ý của Quốc Công gia.
Nhìn Chử Phùng Trình một thân quân trang, anh khí bức người.
Chậc, đúng là môn đăng hộ đối.
Tiền Dự chưa kịp thu hồi tầm mắt đã đụng phải ánh mắt đang quan sát hắn của Bạch Tô Mặc. Quả nhiên là một cặp mắt khiến người ta phải rung động.
Tiền Dự cười giễu quay người lại.
“Tiểu thư, kia hình như là người trong đại điện hôm qua…” Lưu Tri cũng phát hiện ra Tiền Dự, tuy không nói ra tên nhưng Bạch Tô Mặc vẫn hiểu ý nàng ấy.
Vừa rồi đã nghe Vu Lam nói con rắn nhỏ ngày hôm qua có độc, cắn không chết người nhưng độc tính không nhỏ, sẽ khiến nạn nhân chịu khổ. Lúc đó hắn kéo nàng ra rồi lấy nhánh cây kẹp con rắn sang chỗ khác, động tác vừa trầm ổn lại cẩn thận, có lẽ đã biết đó là rắn độc, nhưng hắn không hề làm chuyện thừa nước đục thả câu. 
Nàng chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe Cố Miểu Nhi hỏi: “Phùng Trình, huynh cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa cùng bọn ta?”
Từ núi Vũ Trắc về kinh thanh phải mất một hai canh giờ mới tới đó! Cố Miểu Nhi chỉ ước gì hắn nói ngồi cùng nhau!
Bạch Tô Mặc tiến lên túm nàng ấy lại: “Chử công tử cưỡi ngựa đến đây, tất nhiên phải cưỡi ngựa trở về, xe ngựa để cô nương gia ngồi nào có chuyện Chử công tử sẽ ngồi chung, ngươi đừng quan tâm chuyện này nữa.”
Cố Miểu Nhi không thể nói lại nàng, chỉ có thể ậm ừ trong miệng rồi bị nàng kéo đi.
Chử Phùng Trình thu hết vào đáy mắt, trên môi nở nụ cười.
*
Vu Lam phái người đến quán trà lấy xe ngựa đến, Bạch Tô Mặc dứt khoát lôi Cố Miểu Nhi lên xe ngựa, đỡ cho nàng ấy lại làm mấy chuyện kỳ quái, chọc nàng và Chử Phùng Trình xấu hổ.
Vu Lam dắt ngựa của Chử Phùng Trình đi đến: “Chử công tử.”
“Đa tạ.” Chử Phùng Trình nói cảm ơn, nhảy lên ngựa bằng tư thế hiên ngang. 
Sắc trời vẫn còn sớm, Tiền Dự nhìn theo đoàn người Quốc Công phủ xếp hàng trình tự chậm rãi xuống núi.
Thứ tự rất ngay ngắn có trước có sau, một lúc sau Tiếu Đường cũng đánh xe ngựa đến, thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm đoàn xe ngựa Quốc công phủ một hồi lâu, Tiếu Đường bèn thở dài: “Thiếu chủ, đừng nhìn nữa, Cố tiểu thư đã đi xa rồi…”
Tiền Dự bực bội chuyển mắt, lườm hắn một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Lấy chén trà nhỏ đến đây.”
Đứng giữa sườn núi lại muốn uống trà?
Tiếu Đường ngạc nhiên: “Thiếu chủ, không phải người đã hẹn với ông chủ Triệu của Đỉnh Ích phường sao?”
Tiền Dự không nói nên lời: “Chỉ có một con đường xuống chân núi Vũ Trắc, chẳng lẽ ngươi muốn chạy theo đít xe của người ta?”
Tiếu Đường chỉ biết câm nín.

Tiền Dự thật sự đã nhàn hạ thoải mái thưởng trà.
Phong cảnh giữa sườn núi Vũ Trắc khác hoàn toàn với khung cảnh trong Dung Quang Tự, nghĩ đến đây ánh mắt của hắn chợt ảm đạm, đợi một hồi lâu trông thấy đoàn xe ngựa Quốc Công phủ rẽ vài vòng trên con đường xuống núi, gần như biến mất, lúc này mới bảo Tiếu Đường khởi hành. 
Tiếu Đường đánh xe, Tiền Dự vén mành cửa lên, ung dung nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chuyến này đi phải ở lại kinh thành cho đến tháng chín, sau đó tiếp tục đến huyện Triều và những nơi khác hỏi thăm các vấn đề liên quan đến nguồn cung cấp nhuốc nhuộm. Khoảng giữa tháng mười khởi hành mới kịp về đến kinh thành Yến Hàn dịp cuối năm.
Rời nhà vào tháng giêng, nhoáng một cái đã hết hơn nửa năm, không biết cha mẹ ở nhà sống có tốt không?
Một chuyến này hắn rời khỏi Yến Hàn là để giải quyết vấn đề cung cấp thuốc nhuộm độc quyền cho các nước khác như Trường Phong, Nam Thuận và Thương Nguyệt cùng các nước lân cận khác của Yến Hàn mà hắn đã đi qua. Trong lúc đó cũng nhân tiện đàm phán ổn thỏa mấy giao dịch lớn, thu hoạch khá phong phú. 
Xét cho cùng, nội địa Yến Hàn có hạn, nếu Tiền gia chịu khó thương thảo với các nước láng giềng, nắm bắt đúng thời cơ, nhất định sẽ cắm vững gốc rễ.
*
Tiền Dự thả mành cửa xuống, dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hè giữa tháng bảy, cây cối trên núi Vũ Trắc rất tươi tốt, hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên, ngoài cửa sổ xe dù có gió vẫn nóng như trong lồng hấp.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, Tiền Dự khẽ mở cổ áo. Trang phục có cổ vẫn thường rất quy củ, chỉ cần thoáng mở cổ áo ra một chút đã tạo cảm giác hơi thở nam tử mạnh mẽ.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc mộng, không ngờ sẽ mơ thấy Dung Quang Tự, mơ thấy chỗ dựa trong đình hóng mắt ở sương phòng phía hậu uyển, cùng thân ảnh thư thái nhàn hạ đọc sách.
Lúc ở trong đại điện, hắn thoáng trông thấy đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, đôi khi mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền, khi lại hết sức chăm chú quan sát hắn. Xung quanh Phật đường dường như trở nên mờ mịt, chỉ còn một tia Phật quang chiếu sáng giữa hàng mày và đôi mắt của nàng.
Cô nương kia có một đôi mắt rất xinh đẹp, dù nàng không nói gì chỉ cần một cái liếc nhẹ cũng khiến lòng người lay động, lôi kéo trí tưởng tượng của người khác.
Hắn vốn không phải người lỗ mãng như thế, nhưng trong thoáng chốc dường như biết mình đang ở trong một giấc mơ, đã vậy cứ để nàng câu hồn thì có sao?
Nếu không phải đã mất hồn, tại sao hắn phải để ý tên nam nhân dìu nàng, ngồi bên cạnh nàng? Dù sao tất cả chỉ là một giấc mộng, ai có thể bắt bẻ? 
Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, đôi môi lướt qua. Có lẽ sau này hắn sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng, chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, cần gì phải cố kỵ?
Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống, tấm đệm giường ấm áp.
Hắn khẽ gọi tên nàng nhiều lần.
*
“Thiếu chủ, người nhìn kìa…” Tiếu Đường không biết đã gọi hắn bao nhiêu lần.
Tiền Dự choàng tỉnh, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Xe ngựa đã dừng lại, nhưng có vẻ như nó vẫn còn ở trên núi Vũ Trắc. Tiền Dự áp xuống những cảm xúc vừa rồi, vén mành cửa lên thấy Tiếu Đường xấu hổ chỉ chỉ phía trước.
Tiền Dự thuận thế nhìn sang.
Sau trận mưa lớn ngày hôm qua, trên núi bị sạt lở, một tảng đá lớn lắn xuống tạo thành một cái hố giữa đường. Cơn mưa tiếp theo đã cuốn trôi vết tích lấp đầy đất trên hố, xe ngựa đi nhanh nào có kịp để ý? Chiếc xe ngựa phía trước đột ngột bị đè lên, càng xe bên dưới chịu lực lớn mà gãy nát.
Và dĩ nhiên chiếc xe ngựa kia đã bị hỏng.
“Thiếu chủ thấy không, đường trên núi nhỏ thế kia, xe ngựa đằng trước nếu chưa qua, chúng ta cũng không đi được.” Tiếu Đường rất sầu não, thiếu chủ còn có hẹn với người trong thành, nhưng bây giờ chưa biết phải chịu dày vò ở chỗ này bao lâu nữa. 
Lúc này, rõ ràng hắn vẫn còn đang ở trên núi Vũ Trắc, phía trước chỉ có một cỗ xe…
Nghĩ đến đây, Tiền Dự đột nhiên nhướng mày.
Chưa kịp thu liễm thần sắc đã nhìn thấy một thân ảnh từ phía trước đi ra sau xe ngựa. Tiền Dự bực bội trong lòng, còn không phải Bạch Tô Mặc hay sao?!
Hắn như chưa thể thoát khỏi giấc mộng xuân tiêu hồn kia, cẩm vi thơm ngát, thân thể mềm như không xương, hiện tại chính chủ đang ở trước mặt hắn, một cái ngước mắt tình cờ đã nhìn sang bên này đối mắt với nhau. 
Chết tiệt! Tiền Dự cáu kỉnh né tránh ánh mắt của nàng.
Bạch Tô Mặc cảm nhận rõ sự tức giận trong mắt hắn, càng giống như chán ghét không muốn nhìn thấy nàng.
Bạch Tô Mặc thoáng ngẩn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.