Lúc Bạch Tô Mặc quay lại, Cố Miểu Nhi đã chơi với mèo đến chán chê. Trên tay vẫn cầm gậy trêu mèo, mệt mỏi ghé vào án kỷ, lắc qua lắc lại chùm lông ngộ nghĩnh treo trên cây gậy, túi cá bên trên suýt bị Anh Đào tóm gọn nàng vẫn không hay biết.
Chứng tỏ thất thần đã lâu.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Bạch Tô Mặc liếc sang Lưu Tri, Lưu Tri hiểu ý, gập dù đi vào trong.
"Miểu Nhi." Bạch Tô Mặc gọi nàng ấy.
Lúc này Cố Miểu Nhi mới hồi thần.
Khi ba người bọn họ dùng bữa trưa cùng nhau, Hứa Nhã nói phải hồi phủ, Cố Miểu Nhi muốn ngồi thêm trong uyển chơi cùng Anh Đào lúc nữa. Ngày thường Cố Miểu Nhi không quá thích trêu chọc mèo, Bạch Tô Mặc biết nàng ấy có chuyện muốn nói, nhưng không tiện nhắc tới trước mặt Hứa Nhã.
E rằng liên quan đến Cố Duyệt.
Thấy đám Lưu Tri không ở đây, Cố Miểu Nhi mới ngồi thẳng dậy, mệt mỏi nói: "Tô Mặc, đáng lẽ hôm nay đến để chúc mừng tai ngươi đã khỏi, không nên nói những chuyện khác mới phải."
Bạch Tô Mặc cười: "Thế này cũng tốt, ta vừa nghe thấy ngươi đã có chuyện để nói, chứng tỏ lỗ tai này của ta phục hồi rất đúng lúc, mau nói đi."
Tính khí Cố Miểu Nhi xưa nay vẫn luôn rộng rãi, vốn dĩ trong lòng đang có chút ảm đạm, nghe xong câu này bỗng nhiên bật cười: "Quá đáng, trước kia đã giỏi dỗ người, bây giờ càng như hổ mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tam/1095912/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.