Edit: Chickenliverpate
Sở Hành không cảm thấy ngoài ý muốn, anh vẫn trầm tĩnh ngồi đó, sắc mặt chưa từng thay đổi, chỉ bình tĩnh hỏi: "Tại sao muốn đốt tòa nhà?"
Anh Túc lau nước mắt trên mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, im lặng không nói. Anh bước tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, rồi hỏi: "Trả thù như vậy, là vì chán ghét?"
Không trả lời, anh lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa. Anh Túc bỗng nhiên ngẩng đầu, thù hận trong mắt lúc này tựa như một mũi khoan, cắm thật sâu vào trái tim người đối diện: "Đúng! Chính là ghét! Chính là hận!"
Mặt mày Sở Hành vẫn bất động như cũ: "Vì sao lại hận?"
Anh Túc khàn giọng hét vào mặt anh: "Cái gì cũng hận! Hận những năm qua bị ép đến không thở nổi, lại giống như đồ vật bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, hận anh dung túng người khác gây tổn thương tôi, hận anh giết chết Lý Du Anh! Hoàn toàn không chịu trách nhiệm, từ đầu tới cuối cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác, chỉ biết bản thân mình!"
Nói đến phần sau, nước mắt lại rớt xuống từng giọt lớn, Sở Hành đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, lại bị cô hất ra. Anh nhìn cô, rồi thấp giọng hỏi: "Vậy còn bây giờ? Bốn tháng trôi qua, vẫn còn hận sao?"
Anh Túc lớn tiếng nói: "Dĩ nhiên vẫn còn hận!"
"Trả thù như vậy, cảm thấy vui vẻ?"
"Có gì không vui chứ? Rất vui đấy!"
"Nếu thật sự vui vẻ, sẽ không bao giờ thừa nhận cảm giác an toàn, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-sat/2463522/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.