Tháng Mười Hai, ai cũng thấy rõ vẻ mặt tổng giám đốc Tần khá tệ.
Theo lý thuyết thì đây là một mùa đông ấm áp, bao nhiêu năm trôi qua, thời tiết chưa bao giờ ấm như năm nay cả.
Đến thành phố B vào lúc này cũng mặc thêm quần áo dày nhưng năm nay không lạnh lắm. Mặt trời luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp.
Dường như bão táp cũng ngừng nghỉ.
Hạ Tẩm phát hiện gần đây chuyện tổng giám đốc Tần hay làm nhất là coi dự báo thời tiết.
Tất cả các nguồn tin dự báo đều được anh nghe.
Có hôm nhân viên nói: "Năm ngoái cuối tháng Mười Một là tuyết bắt đầu rơi rồi, năm nay ấm như vậy thì chắc không có tuyết đâu nhỉ?"
Cậu Tần bưng gương mặt lạnh lẽo đi tới: "Cậu nói lại lần nữa."
Nhân viên: "Không... Không có tuyết..."
Hạ Tẩm rất biết quan sát, dù chả biết tuyết rơi thì liên quan tới chuyện gì nhưng cô ta là người giỏi nhìn sắc mặt nên vội vàng nói: "Tôi thấy không chắc, lạnh thêm chút nữa là có tuyết rơi thôi."
Nhân viên vội vã lắp bắp: "Đúng đúng."
Tần Kiêu đè sự hung ác xuống. Mẹ nó, tự dưng khi không anh nói tới vụ tuyết rơi làm gì!
Nhưng đến giữa tháng Mười Hai, tuyết vẫn chậm chạp chưa chịu rơi.
Tô Lăng cũng chưa về.
Tần Kiêu bình tĩnh ngoài dự tính, bảo Hạ Tẩm đi chuẩn bị lông chim màu trắng.
Tuyết rơi gì đó, anh quyết định.
Khi đó Weibo của Tô Lăng thường cập nhật tin mới, đa số là Lâm Thanh chụp Tô Lăng đang cố gắng đóng phim.
Bây giờ cô khoảng 20, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679952/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.