Tô Lăng chải đầu rửa mặt xong thì xuống lầu, mặt ông cụ Đổng đã đen như mực.
Cô cắn môi, nhẹ giọng gọi: "Ông ơi?"
Cụ Đổng hừ hừ, cuối cùng cũng không muốn phớt lờ cháu gái cưng của mình: "Con qua đây ngồi kế ông."
Tô Lăng ngoan ngoãn đáp, lúc đi ngang qua người Tần Kiêu thì anh kéo tay cô.
Ông cụ lại muốn mắng người, Tô Lăng vội vàng giãy ra, ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Bấy giờ ông cụ mới hài lòng, bắt đầu tính sổ: "Cậu Tần, hơn nửa đêm cậu không ngủ, tự tiện xông vào nhà dân, có phải kì cục lắm không?"
Tần Kiêu nhíu mày, người như anh chả có truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ gì sất: "Cụ Đổng, ông nói một đằng làm một nẻo, có phải cũng nên nói tới không?"
Lúc nên giả bộ thì có thể giả bộ, anh không ngại cho ông cụ chút mặt mũi, song anh sẽ không thỏa hiệp với chuyện này.
Tô Lăng bị anh làm cho hết hồn, mười ngón tay của cô đan chặt vào nhau, trực tiếp nhìn anh.
Tần Kiêu nheo mắt rồi lại cười: "Hiển nhiên cụ Đổng là bậc cha chú, ông dạy dỗ con cháu là đúng."
Ông cụ trừng mắt nhìn anh.
"Ngày mai tôi sẽ cho người đưa mảnh đất phía Tây cho cụ."'
"Dẹp cái điệu bộ đó của cậu đi, đừng tưởng ông cụ như tôi không biết cậu đang suy tính chuyện gì. Đường ngang ngõ tắt, cậu Tần, cái chuyện hồi đầu năm cậu phong sát Tô Lăng, tôi đã biết hết tất cả."
Con ngươi Tần Kiêu chìm xuống, anh nhìn phản ứng của Tô Lăng.
Ánh sáng trong mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679951/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.