Anh thu nụ cười lại, lúc này không cười giỡn với cô nữa, cũng không còn bất kỳ dáng vẻ trêu chọc nào.
Tần Kiêu bình tĩnh lại, trong con ngươi là sự tỉnh táo, anh hỏi cô: "Em nói thật?"
Nói thật hay chỉ lừa gạt anh?
Tô Lăng gật đầu: "Thật."
Anh nắm chặt cái tay kia, hạ giọng xuống: "Được, tôi đồng ý. Em đừng nuốt lời."
Tuy đời này của Tô Lăng, có thể cô sẽ không thích anh nhiều như cách anh thích cô, song chỉ cần cô bằng lòng, một chút xíu là đủ rồi.
Liều lĩnh ép buộc người khác là vì cảm thấy không thể, nếu có thể lưỡng tình tương duyệt thì thế nào anh cũng phải đánh cược.
Tô Lăng xấu hổ, dù sao đây là lần duy nhất trong hai đời cô chủ động thử loại khả năng này, chấp nhận một người đáng sợ như vậy, cô nói: "Nấu cơm thôi."
Tần Kiêu nhìn đống củi: "Để tôi."
Tô Lăng vừa cười vừa lắc đầu, cô thật sự không dám để anh làm, dở là việc nhỏ, đốt nhà mới lớn chuyện, dù sao đây là thứ cuối cùng bà ngoại để lại cho cô.
"Anh ra ngoài đi, lúc còn nhỏ tôi đã làm việc này rồi, nhanh lắm."
Tần Kiêu tự biết thân biết phận, trái lại anh không miễn cưỡng, sau khi ra ngoài, anh lau bàn. Lau xong thì ghét bỏ giẻ lau, ném nó thật xa.
Tiếp đó nhìn căn nhà cũ kỹ, mái nhà dột nước, nước đọng uốn lượn trên mặt tường.
Anh nhìn men theo hướng này lại phát hiện một vật rất thú vị.
Một tấm hình trưng ở tủ gỗ, hình của mười năm trước, cô bé trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679931/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.