Anh nói không đau nhưng Tô Lăng vẫn lo lắng, dù là một quả trứng gà rơi từ trên cao rồi nện xuống thì cũng có thể đập ra một cái lỗ trên người người ta.
Huống chi cô vừa nhìn thấy, tuy đồi không cao song góc tảng đá rất sắc bén.
Cô mới nghĩ thôi là đã thấy đau.
Tần Kiêu nhận thay cô, chống thay cô, trái lại trên mặt chẳng nhìn ra chút đau đớn nào.
Tô Lăng hơi lo lắng cho anh, cô phải dẫn anh về nhà trước đã.
Người trong thôn đã đi từ lâu, Tô Lăng và anh yên tĩnh đi trong tuyết.
Cô suy nghĩ, quyết định hỏi đến vấn đề đó: "Sao anh lại tới đây?"
Tần Kiêu cười: "Em biết còn hỏi."
Tô Lăng có chút không tự nhiên, đúng là cô biết. Dù sao ở đời trước, rõ ràng Tần Kiêu đã đồng ý cho cô về nhà nhưng sau đó đổi ý, theo đuôi cô cả đường mà chạy đến.
Cô vốn cho rằng, dựa vào đêm hội tối qua, Tần Kiêu cười bảo cô năm mới vui vẻ, dù gì anh đã thay đổi.
Nhưng việc ngoài ý muốn hôm nay khiến cô sợ hãi phát hiện, Tần Kiêu cũng chẳng thay đổi gì cả.
Từ tận xương tủy, anh và người cố chấp của đời trước giống nhau như đúc, đáng sợ hơn là anh còn học được cách ngụy trang.
Chắc vì đời này, ban đầu Tần Kiêu không có được cô, cô không phụ thuộc vào anh nên anh mới không dám ngang ngược như thế, chỉ có thể thử thu liễm lại.
Cô nghĩ mà lạnh thấu tim, không biết là lạnh hay vì nỗi sợ người này mang đến, cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679930/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.