Chương trước
Chương sau
Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Thật ra suối trên khe núi chỉ là một dòng chảy nhỏ, hiệu ứng sẽ được đoàn làm phim bổ sung sau.
Nhưng nơi đây cực kỳ đẹp, dù là xế chiều thì vẫn có thể thấy những đám mây mờ mờ ở phía xa.
Tô Lăng ngồi ở hướng gió, lụa mỏng trên người cô nhè nhẹ thổi tung lên.
Tương đối mà nói thì Nhậm Băng Tuyết đang chửi thề trong lòng.
Trong bộ phim truyền hình này, bất kỳ một cảnh diễn nào thì hình tượng của Nguyễn Đại đều là một người đẹp cao quý và gọn gàng, chỉ có mỗi cái cảnh này, Nguyễn Đại thảm hại đến đáng thương, vì làm cho cốt truyện thật hơn nên đầu óc cô ta hỗn loạn, búi tóc còn rơi xuống mấy sợ tóc.
Nhậm Băng Tuyết suy nghĩ đến chuyện muốn ngồi bên cạnh người đàn ông, trong lòng hận tới nghiến răng, lẫn thêm mấy phần căng thẳng.
Đoàn làm phim đều đang đồn ả ôm được bắp đùi của cậu Tần, nhưng chỉ có bản thân ả biết rằng cả một buổi sáng, hắn cũng chưa nhìn mình mấy lần.
Hắn nhìn hai đồng xu, vẻ mặt cực kì đáng sợ.
"Diễn Nguyễn Đại?"
"Vâng." Ả vội vàng nở nụ cười.
"Ngồi ở đó đi."
Sau đó không nói gì nữa.
Nhậm Băng Tuyết sợ hãi đó là lần cuối cùng mình gặp cậu Tần, tạm thời không nói tới người đàn ông này có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào nhưng bề ngoài vô cùng đẹp trai. Nếu thật sự có thể đi chung đường, vậy sẽ được bao nhiêu tài nguyên đây! Lúc trưa đến đoàn làm phim, Nhậm Băng Tuyết lập tức nếm được chỗ tốt, ai mà không đối xử cung kính với ả chứ?
Vì vậy, lúc này trong lòng ả thay đổi, cảnh diễn này, ả phải thể hiện tốt một chút.
Ả nhìn về người mới Tô Lăng ở đối diện đang diễn với mình, Nhậm Băng Tuyết ra mắt ba năm, diễn xuất không tệ. Ả vừa tiến vào trạng thái, ánh mắt cũng không còn giống lúc nãy nữa.
Tô Lăng luôn chủ ý điều chỉnh trạng thái, nhập vai khá nhanh.
Tô Lăng đọc thoại trước: "Nói, có phải ngươi hãm hại sư tỷ của ta không?"
Nhậm Băng Tuyết hoảng sợ nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt lắc đầu: "Ngươi đang nói gì vậy? Đây là đâu?"
"Nữ nhân xấu xa, ngươi đừng hòng lừa ta! Vừa rồi ngươi nói gì ở trong phòng, ta đều nghe rõ, thư cũng trên tay ta, ngươi nói thật cho ta biết, còn ai hại sư tỷ ta nữa?"
Nhậm Băng Tuyết thấy lá thư trên tay nàng, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng nghĩ tới việc mọi chuyện đều viết rõ trong thư nhưng tiểu nha đầu này còn hỏi, chẳng lẽ... Nàng không biết chữ?
Đáy mắt Nhậm Băng Tuyết ẩn ẩn ý cười khẩy, trên mặt mờ mịt nói: "Bức thư kia chỉ là đại ca của ta hỏi ta ở phủ có khỏe không mà thôi, sao lại hại người khác được chứ?"
Tô Lăng cau mày, mở thư ra, đối với nàng mà nói thì đây là thiên thư, nàng chẳng hiểu gì.
Nhưng nàng lại nhìn người rất giỏi, con ngươi đảo quanh, vỏ kiếm đụng vào vai Nhậm Băng Tuyết: "Nói láo!"
Đoạn này là cảnh gần, không thể nào tá vị được, Tô Lăng cẩn thận kiểm soát sức lực, sợ Nhậm Băng Tuyết bị đau.
Trông lúc đầu cô ra tay có vẻ nặng nhưng lúc kiếm rơi xuống thì lập tức bỏ sức lực ra, chắc chắn ả sẽ không bị đau.
Nhưng kiếm của Tiểu Cửu Lý là màu đen, còn rất nặng nữa, đạo cụ nhìn khá kinh khủng. Bỗng dưng Nhậm Băng Tuyết nghĩ tới người trước mặt mình là một người mới! Người mới! Ả sẽ không tin người mới sẽ có bản lĩnh gì, trong mắt ả vô cùng tức giận, rốt cuộc người mới này có thể diễn xuất không vậy, nếu cứ thế đập xuống vai ả, bả vai cũng sẽ tàn phế mất.
Nhưng ả chưa từng nghĩ, thiết lập giá trị sức mạnh của Tiểu Cửu Lý vốn không thể nào nhẹ nhàng được.
Nhậm Băng Tuyết ỷ là Tần Kiêu đang ở bên cạnh nhìn, trong đầu nghĩ ả có thể to gan đánh cược một lần.
Vì vậy ả ngã sang hướng của vỏ kiếm, Tô Lăng hoảng sợ, cô đã làm Nhậm Băng Tuyết bị thương sao? Tô Lăng vội vàng thu vỏ kiếm lại, cô phản ứng nhanh nhẹn, Nhậm Băng Tuyết nghiến răng.
Tô Lăng rút kiếm, vậy chẳng phải chứng tỏ là ả giả vờ sao?
Ả dứt khoát vờ như trật chân rồi nhào tới trước, kết quả là không điều khiển được sức lực, vừa khéo đụng trúng đôi giày của Tô Lăng đang ngồi trên cây.
Toàn bộ đoàn làm phim đều ngu người.
Nhậm Băng Tuyết, ả... Túm đôi giày thêu của người ta xuống.
Gió trên núi dịu nhẹ, Tô Lăng chợt cảm thấy chân hơi lạnh, trong nháy mắt đầu óc cô trống rỗng. Sau đó nhớ lại tạo hình của Tiểu Cửu Lý không có mang vớ.
Đạo diễn Văn kịp thời phản ứng, vội vàng kêu cắt.
Tô Lăng vẫn còn trên cây và đeo dây cáp. Cô mờ mịt cúi đầu, một chiếc giày vẫn còn, còn bên kia... Bàn chân tinh xảo trắng nõn lộ ra ngoài, trên mắt cá chân còn cột chuông, dây đỏ như máu, diêm dúa, xinh đẹp.
Kinh khủng hơn nữa là gió ở núi vù vù, tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Bàn chân lạnh lẽo, cô cuộn tròn ngón chân. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Tô Lăng còn chưa biết làm thế nào liền nghe thấy đạo diễn Văn ngạc nhiên hét to: "Cậu Tần? Mau lấy khăn giấy với nước lạnh tới."
Trong phút chốc, dường như bị sấm đánh vào tâm trí, bây giờ không ai quản cô, đều chạy đi lấy nước lạnh.
Tô Lăng ngơ ngác nhìn sang nơi bọn họ đang lộn xộn, vội vàng.
Tần Kiêu che mũi, sắc mặt u ám, trong lòng mắng một câu dudime.
Tần Kiêu cũng không nhìn cô, đạo diễn Văn đưa khăn giấy cho hắn, Tần Kiêu lau sạch sẽ, đạo diễn Văn hết hồn: "Cậu Tần có sao không, có cần gọi bác sĩ tới khám một chút không?"
Tần Kiêu lấy nước rửa sạch mấy ngón tay. Giọng hơi khàn: "Không cần, nóng trong người thôi."
Nước làm máu loang ra.
Hắn dùng hết ý chí mới có thể không ngẩng đầu nhìn lên cây.
Chân ngọc ướt át xinh đẹp... Hắn... Trong đầu hắn rối bời. Yết hầu Tần Kiêu lăn lộn, một làn hương ập đến, Nhậm Băng Tuyết nói với người xung quanh: "Khăn lông đâu? Còn không lấy khăn lông tới!"
Ả cũng không để ý tới đầu gối bị đá mài đau, bây giờ chuyện gì quan trọng nhất, ả biết rất rõ.
Tần Kiêu nhận lấy khăn lông, cao quý lau sạch tay.
Nhậm Băng Tuyết ở gần nhất, phát hiện ánh mắt của hắn cố định ở một chỗ, ả nương theo mà nhìn sang, đó là nơi ả vừa ngã xuống.
Chính ả bò dậy nên nơi đó còn một chiếc giày thêu màu trắng nằm vất vưỡng đáng thương.
Gần như không ai nhớ tới Tô Lăng còn đang treo trên cây, cuối cùng vẫn là nữ chính Vạn Bạch Bạch giận đến mức nghiến răng: "Mấy người mau đỡ Tiểu Cửu của tôi xuống!"
Tô Lăng đỏ mặt ngồi trên cây.
Xong rồi... Cô thầm nghĩ, chắc chắn là xong rồi.
Chuyện thứ nhất Tô Lăng vừa chạm đất là mang giày lại. Cô cắn răng, cố kiềm nén sự lo lắng trong lòng. Không nên hoảng sợ... Không nên hoảng sợ...
Nhưng nghĩ tới bộ dạng biến thái của Tần Kiêu lúc chơi đùa với chân cô thì lập tức nước mắt lưng tròng. Quá đáng sợ.
Vạn Bạch Bạch hỏi cô: "Em sao vậy?" Sắc mặt Tô Lăng đỏ rực: "Không sao."
Mọi người đều vây xung quanh Tần Kiêu, cô lặng lẽ rụt sau lưng Vạn Bạch Bạch.
Tần Kiêu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn trúng cảnh này.
Hắn cười lạnh.
Gần gũi với ai cũng sẽ không gần gũi với hắn. Giỏi lắm.
Chuyện bất ngờ lúc nãy đối với ai cũng đều là chuyện nhỏ. Trừ một loại người đặc biệt: Yêu chân. Cảnh tượng đơn giản vừa rồi đánh vào thị giác cùng dục vọng, Tần Kiêu ném khăn lông vào trong nước. Sự hung ác và dục vọng được che đậy trong mắt rất tốt.
Nhậm Băng Tuyết thấy hắn không sao thì mới nhớ tới vừa rồi mình rất tủi thân.
Nhìn bộ dạng này của Nhậm Băng Tuyết, một người có thể nhìn ra không ổn. Người đại diện nghe nói Tần Kiêu đến đây đã sớm chạy tới, vội vàng hỏi: "Băng Tuyết, cô bị thương rồi sao?"
Nhậm Băng Tuyết cắn môi, gắng gượng cười: "Cũng còn tốt."
Người đại diện không lên tiếng, cô ta lõi đời, cũng xuất thân từ khoa diễn xuất, vừa rồi Tô Lăng ra tay, cô ta thấy rất rõ. Nhậm Băng Tuyết sẽ không bị thương.
Nhưng trợ lý còn trẻ, lúc này lập tức nóng nảy: "Tô tiểu thư, diễn là diễn, sao cô có thể ra tay độc ác như thế chứ?"
Ánh mắt của mọi người đều đổ lên người Tô Lăng, thầm nghĩ người mới cũng thật thảm, đụng trúng đầu ngọn gió.
Đạo diễn Văn mù mờ, thế nên Nhậm Băng Tuyết và Tô Lăng... Ai mới là người cậu Tần muốn bảo vệ? Cái vòng tròn quan hệ này quá phức tạp, con cáo già đạo diễn Văn không làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Nếu phải nói lời công bằng, đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía Tô Lăng.
Cô gái nhỏ còn trẻ, có thiên phú diễn xuất, nhập vai rất nhanh, ước chừng phù hợp với tính cách của nhân vật, cũng chịu khó nỗ lực, lúc ăn cơm trưa, cô cầm kịch bản không rời tay.
Ban nãy quay phim, đạo diễn Văn không kêu cut là vì Tô Lăng diễn không sai.
Đạo diễn Văn quan sát Tần Kiêu, vẻ mặt hắn bình tĩnh, đều giống mọi người mà nhìn Tô Lăng.
Tô Lăng biết bản thân không làm Nhậm Băng Tuyết bị thương nhưng việc ả ngã xuống là sự thật, vỏ kiếm của cô đập vào vai ả cũng là thật. Sắc mặt cô trắng bệch, nói xin lỗi Nhậm Băng Tuyết: "Xin lỗi Nhậm tiểu thư, là tôi không tốt."
Nhưng cô cũng không muốn cõng cái danh "Lòng dạ độc ác", cô lên tiếng thanh minh cho bản thân: "Lúc tôi hạ vỏ kiếm xuống thì có kiểm soát lực, kiếm chỉ là đạo cụ, không nặng lắm, sẽ không nện đau Nhậm tiểu thư."
Tần Kiêu vẫn không thể hiện thái độ, Tô Lăng mặc bạch y đứng bên cạnh Vạn Bạch Bạch, tuy vẻ mặt có chút lo lắng nhưng sự can đảm và thản nhiên càng nhiều hơn. Con ngươi Tần Kiêu đen như mực.
Trong lòng Nhậm Băng Tuyết cũng có mấy phần không yên, song mũi tên đã bắn ra thì không thể trở về. Hôm qua ả gặp Tô Lăng, vẻ ngoài hết sức xinh đẹp, cô gái 19 tuổi, mắt hạnh trong trẻo, môi anh đào đỏ tươi. Lúc cười lên vừa ngây thơ vừa lạc quan, dù giản dị nhưng gương mặt lại suýt nữa đã giết chết hết đám vai chính bọn họ. Nếu hai năm nữa thì sao?
Hơn nữa Tiểu Cửu Lý và Nguyễn Đại khác nhau, nhân vật Tiểu Cửu Lý chắc chắn sẽ nổi tiếng, còn Nguyễn Đại hơi bất trắc, có thể sẽ bị người xem mắng đến máu chó đầy đầu.
Vốn là Nhậm Băng Tuyết cũng không muốn đối phó Tô Lăng nhưng qua vụ việc vừa rồi, chỉ có hai kết quả. Hoặc là Tô Lăng độc ác, hoặc là lòng dạ ả thâm sâu.
Nhậm Băng Tuyết nhanh chóng đưa ra quyết định, thông minh hơn loại sinh viên như Đường Vi Vi rất nhiều, ả không mở miệng oán giận Tô Lăng, chẳng qua là xoa xoa đầu gối: "Tôi không sao, lần đầu Tô tiểu thư diễn xuất mà, xảy ra chuyện bất ngờ là việc bình thường thôi. Đoàn làm phim có cồn không? Giúp tôi khử trùng trước đi."
Ả đã hoàn toàn chặn họng Tô Lăng.
Cảnh tượng vừa rồi, trừ hai người nhìn thấy thì không ai biết Tô Lăng có thật sự dùng sức hay không.
Dù là thả lỏng sức nhưng việc đau hay không lại do Nhậm Băng Tuyết quyết định.
Ánh mắt mọi người nhìn bọn cô rất tế nhị, Vạn Bạch Bạch cười nhạt: "Cô nói cho rõ ra nhé, cô cứ nói mấy câu khó hiểu như thế, sao lại giống như Tô Lăng cố ý vậy."
Bầu không khí của bọn họ căng thẳng, cơ mà Nhậm Băng Tuyết hiểu rõ chuyện này vẫn là do Tần Kiêu quyết định.
Tô Lăng cũng biết đạo lý này, bây giờ cô chột dạ và hoảng sợ, trong đầu là cảnh Nhậm Băng Tuyết lột giày thêu của cô xuống, cơ bản là chẳng dám nhìn Tần Kiêu.
Cô không dám nhưng Nhậm Băng Tuyết dám, ả lộ ra vẻ mặt âm thầm chịu đựng, tủi thân nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu chỉ cảm thấy trong miệng hắn đều con mẹ nó là một búng máu.
Lúc này chưa tới tháng 7, lửa giận của hắn lại cháy hừng hực.
Tần Kiêu liếc sang cô gái đang cúi đầu kia, cô đứng chung với Vạn Bạch Bạch, cô ta bảo vệ Tô Lăng như gà mái che chở cho con mình. Trong mắt hắn hết sức nực cười, Tần Kiêu muốn đụng, Vạn Bạch Bạch sẽ bảo vệ được?
"Tô tiểu thư." Giọng hắn biếng nhác. Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trong lành như nước, chính là một đôi mắt như thế đã lộ ra sự chán ghét đỉnh điểm khi đối mặt với nhu tình của hắn.
Tần Kiêu lời ít ý nhiều: "Tự giải quyết ổn thỏa."
Mấy người ở đây cũng không phải người ngu, đáy mắt Nhậm Băng Tuyết biểu hiện sự vui vẻ, vốn dĩ ả chẳng ôm hy vọng rằng Tần Kiêu sẽ ra mặt cho mình nhưng chỉ bốn chữ đơn giản như thế, ác ý của hắn dành cho Tô Lăng liền cực kỳ rõ ràng.
Tô Lăng không đáp, chẳng qua là cô nhìn hắn và Nhậm Băng Tuyết. Nếu đây là phim truyền hình, ước chừng sẽ là cảnh đánh lộn giữa phe chính phái: Tô Lăng và Vạch Bạch Bạch cùng với nhân vật phản diện Tần Kiêu.
Tiếc rằng Vạn Bạch Bạch là nghệ sĩ dưới trướng Thanh Ngu, vẫn không có can đảm oán giận ông chủ.
Tần Kiêu cười lạnh, dời mắt tới dưới váy Tô Lăng một cái rồi xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Nhậm Băng Tuyết lập tức đuổi theo.
Trong phút chốc, đoàn làm phim nhỏ giọng thì thầm, không thể không liếc sang Tô Lăng, chắc mẩm đều đang suy nghĩ người mới này còn chưa ra mắt đã bị phong sát sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Thậm chí còn có người đoán rằng ai sẽ thay thế nhân vật Tiểu Cửu Lý.
Vạn Bạch Bạch tức đến muốn cười. Cô ta cao hơn Tô Lăng nửa cái đầu, lúc này khoác tay lên bả vai cô: "Đi, đi uống trà chiều."
Đạo diễn Văn trợn mắt nhìn cô ta: "Uống cái gì mà uống, cô còn cảnh diễn với Thẩm Dật kìa, quay xong rồi tính sau."
Khóe miệng Vạn Bạch Bạch giật một cái, bất đắc dĩ ở lại. Cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái, thấy Tô Lăng bị oan uổng càng khó chịu hơn nữa.
Dù có một số quần chúng mắt sáng như tuyết nhưng chung quy vẫn có một bộ phận người thích chà đạp.
Vạn Bạch Bạch thật lòng thích cô gái nhỏ này, sợ cô sẽ bị bắt nạt sau chuyện hôm nay, kéo cô qua một bên: "Em có người đại diện và trợ lý không?"
Tô Lăng lắc đầu.
Vạn Bạch Bạch ngẩn người, không có người đại diện và trợ lý, vậy là không ký hợp đồng, nếu không ký hợp đồng thì sao giật được cái vai Tiểu Cửu Lý?
Cô ta trầm ngâm, cũng không hỏi nhiều: "Vậy đợi tí nữa em đi theo tiểu Ngô, chờ chị xíu nhé, chị cảm thấy chuyện này sẽ không mau kết thúc như vậy đâu." Cô ta ngoắc tay kêu tiểu Ngô tới: "Em dẫn Tô Lăng đi đi."
Tiểu Ngô là trợ lý của cô ta, hiển nhiên đồng ý.
Tô Lăng gật đầu, lúc cô rũ mắt xuống, lông mi còn vươn giọt nước. Từ khi cô sống lại đến nay, trừ Vân Bố ra, Vạn Bạch Bạch là người đầu tiên đối xử tốt với cô như vậy.
Cô đã quen cô đơn khi đi theo bà ngoại, chịu được người khác ức hiếp nhưng không nhận nổi lòng tốt, hễ là người đối xử tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ mà hồi đáp gấp đôi.
Quay phim tới chín giờ, Vạn Bạch Bạch chờ diễn, Tô Lăng cũng chờ cô ta.
Kỹ thuật diễn xuất của Vạn Bạch Bạch xuất sắc, Tô Lăng vừa quan sát vừa học hỏi. Tiểu Ngô cười: "Chị Vạn diễn rất tốt đúng không?"
Cô gái gật đầu, trong mắt đều là ý cười, tỏa ra ánh sáng khiến tiểu Ngô đang nhìn cũng đực mặt ra. Cô ta chậc chậc hai tiếng, trong lòng bỗng có một suy nghĩ xấu xa, nếu Tô Lăng đi quyến rũ Tần Kiêu, Nhậm Băng Tuyết tính là cái gì.
Sau đó tiểu Ngô bật cười rồi lắc đầu, cô ta nghĩ gì vậy chứ.
Nhưng linh cảm của Vạn Bạch Bạch lại rất linh!
Cô ta vừa quay xong thì xung quanh nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Tiểu Ngô đến: "Chị Vạn, chị xem tiêu đề trên weibo đi."
Vạn Bạch Bạch mở điện thoại lên, No.1 hotsearch vô cùng dễ thấy: "Hôm nay đoàn làm phim Mười Hai Năm Phong Trần bấm máy, nội bộ dàn diễn viên đấu đá."
Kéo xuống dưới...
Người mới đánh nữ phụ, ra tay không chút nể nang.
Tiểu hoa đán Nhậm Băng Tuyết quay phim bị thương, lại là người mới ác độc đánh...
Mọi thứ đều nhắm vào Tô Lăng, lúc này fan của Nhậm Băng Tuyết đã mắng chửi bên dưới, tuyên bố muốn làm thịt người mới kia, vì idol Nhậm Băng Tuyết của bọn họ mà ra sức.
Bên kia còn có hình, chỉ là chụp rất mờ, mặt của Tô Lăng và Nhậm Băng Tuyết cũng không thấy rõ.
Vạn Bạch Bạch ngó sang Tô Lăng, cô ngồi trên ghế, im lặng xem điện thoại.
Bây giờ màn đêm đã buông xuống, một mình cô, chưa nổi tiếng đã bị bôi đen, người xung quanh đều né xa cô ba mét. Cô còn mặc đồ của đoàn làm phim, thoạt trông cô đơn không nơi nương tựa, phảng phất việc lẻ loi như thế, cô đã nếm trải đã lâu.
Vạn Bạch Bạch cảm thấy khó chịu, cô ta vỗ vai Tô Lăng an ủi: "Đừng đau lòng, cư dân mạng thế đấy, cách nhau một màn hình, không phân rõ thật giả, dễ bị dư luận dắt mũi. Chị giúp em điều tra một chút, sau đó chúng ta lên weibo làm sáng tỏ, chuyện này sẽ nhanh chóng bình thường trở lại thôi."
Tô Lăng ngẩng đầu lên, Vạn Bạch Bạch mới thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cô cười cực kỳ chân thành: "Cảm ơn Bạch Bạch."
Ngược lại Vạn Bạch Bạch ngu người, tâm tình bình tĩnh của Tô Lăng không giống một cô gái 19 tuổi.
"Em không sợ à?"
Tô Lăng nói: "Sợ." Chỉ là quen rồi, kiếp trước bị người khác nói rằng cô bò lên giường là khoảng thời gian đen tối nhất đời cô, nhưng cô vẫn chịu nổi.
Tuy nghe có vẻ chua xót, song cô phải mất cả đời mới nghĩ ra, chỉ cần sống khỏe mạnh, trong lòng không có mưa, mọi chuyền đều là nắng ráo.
Đầu tiên bản thân phải thông suốt đã.
Vạn Bạch Bạch suy nghĩ một chút, tính toán cho cô: "Chuyện hotsearch này không biết do ai làm, chị nói thật với em vậy, nếu là người trong đoàn làm phim còn khá ổn, nhưng nếu là cậu Tần, thế thì hết cách, có đè cũng không đè xuống nổi. Nếu em muốn lăn lộn ở giới giải trí, vẫn không thể đắc tội anh ta. Người như cậu Tần ấy à, chị nghe nói dù tính tình anh ta không tốt nhưng không phải kẻ hẹp hòi, hay chị mang em đi xin lỗi anh ta nhé? Túm cái quần lại thì anh ta sẽ không có khả năng so đo với một cô gái nhỏ."
Tô Lăng: "..." Đây thật sự là ý tưởng tồi tệ nhất cô từng nghe.
Nhưng Vạn Bạch Bạch càng nghĩ càng cảm thấy có thể thành công, cậu Tần là người thế nào, sẽ không túm cái chuyện nhỏ này không buông đâu! Con đàn bà Nhậm Băng Tuyết kia liều chết giữ sĩ diện, vì hình tượng cũng không gắt gao cắn chặt.
Vạn Bạch Bạch xoa tay, chắc sẽ sẽ thành công! Tuy cô ta hơi sợ ông chủ song càng thương Tô Lăng, cô ta là cô gái của "Chủ nghĩa Nữ Quyền", ngay lập tức quyết định.
"Tiểu Cửu Lý, chúng ta đi!"
Tô - Tiểu Cửu Lý - Lăng: "..." Cô hé miệng, định bác bỏ thì thấy đôi mắt của Vạn Bạch Bạch lại sáng lên.
"Ê ê, đầu tiên hỏi anh ta thích cái gì, chúng ta chuẩn bị xong rồi hẳn đi, không tới nổi bị đá ra ngoài."
"..." Vốn dĩ tâm tình Tô Lăng còn khá tốt, phút chốc nghe mấy lời này thì trước mắt cô tối sầm, tâm tình hoàn toàn sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.