Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Sau khi tan rã không vui với Tần Kiêu, Tô Lăng quay về rồi mơ thấy ác mộng.
Đó là ngày thứ hai Tô Lăng ngã gãy chân vào tháng 8.
Lần đầu tiên cô thấy mẹ của Tần Kiêu, bà Văn Nhàn.
Cô ngủ trưa ở biệt thự, hắn đang nói chuyện với Văn Nhàn.
Bà Văn Nhàn nói: "Con còn nuôi người phụ nữ kia sao? Người lần này quá lâu, nghe nói là gãy chân rồi, chẳng lẽ con thật sự thích cô ta?"
Tần Kiêu cười khẽ: "Cô ấy còn trẻ, mới 22, mẹ thấy người nào đẹp hơn cô ấy à? Có thì đưa tới cho tôi đi, tôi lập tức đổi người với mẹ."
"Càn quấy!"
Tần Kiêu không để ý chút nào, hắn bắt chéo hai chân ngồi trên salon, một bộ dạng không thèm quan tâm.
Bà Văn nói: "Con làm vậy thì sau này tiểu Nhã sẽ nghĩ thế nào?"
Tần Kiêu nhướn mày: "Có thể nghĩ thế nào được? Cô ta là bà Tần, tôi nuôi tình nhân thì sao, cô ta không muốn thì tôi cũng nuôi."
Bà Văn giận tới mức ngực phát đau, cuối cùng sập cửa rời đi.
Tô Lăng đứng ở trong góc lầu hai, lặng lẽ nhìn xuống.
Tần Kiêu ngẩng đầu, vừa khéo thấy vạt áo trắng của cô. Sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, lao nhanh lên lầu, trông vẻ còn rất hoảng sợ: "Lăng Lăng, em nghe được gì rồi?"
Ánh mặt trời đổ xuống, bộ dạng vừa tỉnh ngủ của cô vừa bình yên vừa lười nhác.
Cô đi chân trần, không mang giày, trên mắt cá chân là một chuỗi ngọc màu tím. Cái chân đó là cái chân bị tàn tật của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nhan-mem-mai/1679896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.