Biên tập: Quýt
Đây, đây chính là cách học bá dùng để cảm ơn người khác hả? . Đam Mỹ H Văn
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, thiên thời địa lợi nhân hoà, nụ hôn này chẳng đáp ứng điều kiện nào.
Mặt An Như Sơn biến đỏ như món tôm siêu cay, đỏ không chừa chỗ nào. Hai người làm xong biên bản, nhận thấy bên cảnh sát cho ông ta thêm mục xử lý kỷ luật nên hài lòng đi ra khỏi trại giam.
"Đi thôi, trở lại bệnh viện." Phong Tĩnh thở dài, "Đầu của cậu phải để bác sĩ xem thử xem có phải bị đánh hỏng rồi không, nếu không sao mặt lại đỏ như vậy?"
Vừa nhắc tới mặt đỏ, An Như Sơn liền suy nghĩ đến cái hôn vừa rồi. Môi của Phong Tĩnh rất mềm, cho dù đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn mà hôn thì cũng thật nhẹ nhàng, mềm mại vô cùng.
Sau đó mặt liền đỏ hơn, cứ lập lại như vòng tuần hoàn, đến gió thổi cũng không lọt.
"Cậu, cậu vừa nãy sao lại hôn tôi?" Chờ hai người đến bệnh viện, An Như Sơn lắp ba lắp bắp hỏi, "Cậu, cậu đừng nói là thích tôi đó nha?"
"Có người sẽ không thích cậu sao?" Phong Tĩnh bấm số lên tầng, thở dài, "Cậu cao ráo lại đẹp trai, hơn nữa còn rất trượng nghĩa, ai mà không thích cậu cho được. Tôi thích cậu là chuyện rất bình thường, cậu không cần quá kinh ngạc. Nếu tôi không thích cậu thì đã không đi gần như thế này, còn giúp Tiểu Nguyệt học tập, nấu cơm cho cậu, dọn dẹp kí túc xá."
"Ồ." An Như Sơn bỗng nhiên tỉnh ngộ nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-nha/1156603/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.