Biên tập: Quýt Đây, đây chính là cách học bá dùng để cảm ơn người khác hả? . Đam Mỹ H Văn Đột nhiên không kịp chuẩn bị, thiên thời địa lợi nhân hoà, nụ hôn này chẳng đáp ứng điều kiện nào. Mặt An Như Sơn biến đỏ như món tôm siêu cay, đỏ không chừa chỗ nào. Hai người làm xong biên bản, nhận thấy bên cảnh sát cho ông ta thêm mục xử lý kỷ luật nên hài lòng đi ra khỏi trại giam. "Đi thôi, trở lại bệnh viện." Phong Tĩnh thở dài, "Đầu của cậu phải để bác sĩ xem thử xem có phải bị đánh hỏng rồi không, nếu không sao mặt lại đỏ như vậy?" Vừa nhắc tới mặt đỏ, An Như Sơn liền suy nghĩ đến cái hôn vừa rồi. Môi của Phong Tĩnh rất mềm, cho dù đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn mà hôn thì cũng thật nhẹ nhàng, mềm mại vô cùng. Sau đó mặt liền đỏ hơn, cứ lập lại như vòng tuần hoàn, đến gió thổi cũng không lọt. "Cậu, cậu vừa nãy sao lại hôn tôi?" Chờ hai người đến bệnh viện, An Như Sơn lắp ba lắp bắp hỏi, "Cậu, cậu đừng nói là thích tôi đó nha?" "Có người sẽ không thích cậu sao?" Phong Tĩnh bấm số lên tầng, thở dài, "Cậu cao ráo lại đẹp trai, hơn nữa còn rất trượng nghĩa, ai mà không thích cậu cho được. Tôi thích cậu là chuyện rất bình thường, cậu không cần quá kinh ngạc. Nếu tôi không thích cậu thì đã không đi gần như thế này, còn giúp Tiểu Nguyệt học tập, nấu cơm cho cậu, dọn dẹp kí túc xá." "Ồ." An Như Sơn bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, "Tôi còn ưu điểm gì nữa không, nói chút đi?" Trên đầu Phong Tĩnh liền hiện lên một dấu chấm hỏi. "Ba cái này còn không được sao?" Cậu thành khẩn đặt câu hỏi, "Ba điểm này còn không đủ thuyết phục cậu sao, cậu còn muốn thế nào nữa đây?" "Tôi vừa nghĩ." An Như Sơn thấy cậu lại chuẩn bị diễn liền vội đổi đề tài, "Cậu đừng trọ ở trường nữa, đến ở nhà tôi đi. Ở đó cực kì an toàn, ai cũng không vào được, an ninh của tiểu khu rất tốt. Có lúc tôi không quẹt thẻ bảo vệ cũng không để cho tôi vào. Cậu cùng tôi đến đó ở, đến khi... Thi xong, cậu thấy thế nào? Cậu còn có thể bổ túc gì đó cho tôi, sẽ không thu tiền thuê nhà của cậu đâu." "Không được." Phong Tĩnh không chút suy nghĩ nói, "Tiền dạy bổ túc của tôi rất đắt đó, cậu phải trả tiền lại cho tôi. "Được được được, vậy cậu sẽ nấu cơm nha." An Như Sơn trong nhà không thiếu tiền, bản thân cha hắn lại thích mấy đứa bé học giỏi, lúc nghe nói Phong Tĩnh dạy học bù cho hắn thì rất kích động, ngân ngấn nước mắt. Ông đã định đến ký túc xá để giúp hai người dọn đồ nhưng bị An Như Sơn ngăn lại. "Tự chúng tôi thu dọn được." Hắn lớn tiếng bắt buộc, "Ông đừng có đến đây xới tung đồ đạc!" "Mày đừng có mà để cả đống mấy cái quần lót mấy ngày chưa giặt nữa!" Hiệu trưởng chỉ tiếc mài sắt không nên kim, âm thanh từ điện thoại bên kia truyền đến, "Đã nói bao nhiêu lần quần lót thì phải tự mình giặt!" An Như Sơn cúp điện thoại, mặt không cảm xúc giải thích với Phong Tĩnh, "Cậu đừng nghe cha tôi nói mò, tôi chỉ không muốn ông ấy đến đây dọn dẹp giúp chúng ta, lỡ đâu phát hiện ra bí mật nhỏ của cậu thì sao?" "Không sao." Phong Tĩnh thành khẩn nói, "Sau này tôi giặt giúp cậu." Trong đầu An Như Sơn ầm ầm xuất hiện một dấu chấm than cực lớn! Cậu ấy muốn giặt quần lót cho mình, nhưng đó là quần áo riêng tư đó! Giặt quần lót của mình cũng coi như là giúp làm sạch gà con của mình! Mình lớn như thế này cũng cần người giúp làm sạch gà con à? Nực cười, đương nhiên không cần, mà nếu như theo phép lịch sự thì cậu ấy giặt cho mình, mình cũng phải giặt lại cho cậu ấy, này gọi là gì đây? Không phải là trợ giúp lẫn nhau sao? Trợ giúp lẫn nhau? Phim truyền hình sống chung của mấy nam sinh sẽ có tình tiết giống như thế này sao? Có cần giúp nhau cởi quần áo không? Tối hôm qua cái eo nhỏ kia còn rất hăng hái, không biết khi động sẽ như thế nào? Ban ngày ban mặt, sáng sủa chói chang vậy mà có thể tưởng tượng được đó nha. "An ca, An ca." Phong Tĩnh đứng trước mắt hắn quơ quơ, "Cậu chảy máu mũi, chúng ta đi chụp X-Quang lần nữa đi, tôi nghĩ đầu óc của cậu bị đánh hỏng rồi." Hai người ở lại bệnh viện thêm một ngày, tối hôm nay Phong Tĩnh ngủ yên ổn hơn so với hôm qua, An Như Sơn lặng lẽ đưa tay vào trong áo sờ eo, cậu cũng không tỉnh giấc, chỉ là bởi vì ngứa nên né tránh một chút. Toàn thân cậu thật tâm ỷ lại vào An Như Sơn. Hai người xin nghỉ luôn ngày hôm sau, trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn bọn họ hơi khác thường. "Làm sao vậy?" Phong Tĩnh gấp kỹ quần áo nhét vào trong vali, hỏi cậu đàn em số 1- người đến giúp thu dọn đồ đạc. "Em nghe nói chị dâu mang thai." Tiểu đệ số 1 nói, "Quá thần kỳ, mấy người học giỏi không chỉ não tốt mà bụng cũng tốt vậy sao? Em có thể sờ thử được không?" "Cậu nghe ai nói vậy?" Phong Tĩnh bị cái tên không có đầu óc này làm cho tức cười. "Em nghe tên số 2 nói." Hắn rất thành thật trả lời, "Hắn nói chị dâu mang thai." Thế là Phong Tĩnh đi tìm số 2, "Nghe người khác nói cậu đi đồn khắp nơi là tôi mang thai hả?" "Không có mà?" Số 2 bày ra vẻ mặt vô tội, so với tên vừa nãy còn ngây thơ hơn, "Em nói là anh cùng đại ca kết hôn rồi." "Cậu nghe ai nói tôi với đại ca của mấy cậu kết hôn rồi vậy?" Phong Tĩnh đau hết cả đầu, chưa nói đến việc hiện tại đồng tính luyến ái không thể kết hôn, cho dù có thể thì hai người bọn họ vẫn chưa đến tuổi pháp luật quy định đâu! "Em đã nghe tên số 3 nói như thế!" Số 2 nhanh chóng thú nhận. Phong Tĩnh liền đi tìm tên số 3 đang trốn trong góc ăn đồ ăn vặt của An Như Sơn và cậu. "Không có mà! Em đã nói là anh và đại ca ở cùng một chỗ! Số 4 đã nói với em như vậy đó!" Hắn nhanh chóng bán đứng đồng đội. Hiện tại số 4 đang cùng An Như Sơn nghiên cứu xem cái gì có thể để lại cho đám tiểu đệ này. "Cậu đang đi khắp nơi nói cho mọi người biết tôi với đại ca của cậu ở cũng một chỗ đó hả?!" Phong Tĩnh đưa tay nhéo tai hắn. "A?!" "Em nói đúng mà, hai người đang ở chung mà!" Số 4 nhe răng trợn mắt la lên, "Đau quá, chị dâu, đau!" "Nhéo tôi này!" An Như Sơn trượng nghĩa khom người xuống, "Là tôi nói với bọn họ!" "Cậu nói với bọn họ thế nào!" Phong Tĩnh nhéo tai hắn một cách tượng trưng, hỏi. "Tôi nói sau này cậu sẽ đến nhà tôi ở, chúng ta cùng ăn cùng ở, trong tâm cậu có tôi, trong tôi có cậu, cùng đi đến tương lai tốt đẹp!" An Như Sơn nói, "Làm sao! Tôi nói sai sao?!" "Cậu đương nhiên không có nói sai." Phong Tĩnh đẩy kính, "Nhưng đám đàn em của cậu nói tôi mang thai." "Cái gì?!" An Như Sơn nhảy dựng lên, "Là tên nào?! Tôi đánh hắn một trận giúp cậu!" Phong Tĩnh bán đứng tiểu đệ số 1. "Tao đã nói với mày, chị dâu của mày sẽ không mang thai." An Như Sơn nghiêm nghị nói, "Sau này không muốn cưỡng cầu!" "Tại sao?!" Tiểu đệ số 1 hỏi, "Lẽ nào tụi em đều không có cơ hội làm chú bác?" "Bởi vì tụi tao vẫn không có làm cái kia." An Như Sơn trở nên nhăn nhó, "Chờ đi, chờ cái kia, tao sẽ cố gắng." Phong Tĩnh không nói nên lời, cậu nghiêm túc hoài nghi, có lẽ cha cậu đánh hỏng đầu của An Như Sơn rồi. "Sắp phải đi rồi, cho mấy cậu chút quà." Phong Tĩnh ngoài cười nhưng trong lòng không cười lấy ra tuyệt chiêu cuối cùng của mình. Tấn công! Bài thi bao trùm thuật! Đám đàn em liền chạy trối chết. Hết chương 11.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]