Chương trước
Chương sau
Edit: Cỏ Mỹ - Beta: Quýt
Hôm sau, An Như Sơn ngăn Phong Tĩnh đang đem váy bỏ vào cặp chuẩn bị đi học, hắn thiếu chút nữa từ bỏ tôn nghiêm mà năn nỉ Phong Tĩnh. Nếu không phải vì mặt mũi, hắn hẳn đã quỳ xuống từ lâu.
Phong Tĩnh có chút tiếc nuối, cậu bèn đem váy cất lại vào tủ rồi còn lưu luyến sờ sờ mấy cái.
An Như Sơn biết mình sai rồi, thật sự sai rồi. Hắn bắt Phong Tĩnh mặc đồ giả gái là vì muốn trả thù cậu - tên đã đòi đàn em hắn phí chia tay một khoản lớn, nhưng thật ra Phong Tĩnh lại đang trả đũa hành vi phóng túng đàn em của hắn.
Sau này An Như Sơn thật sự không dám nữa, có điều hắn không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Buổi tối An Như Sơn vẫn mang Phong Tĩnh đi ăn cùng. Bởi vì ăn cùng là nhóm anh em tốt của hắn, nên có thêm người cũng không sao. An Như Sơn có một cô em gái sang năm sẽ thi vào cấp ba nên cần học bổ túc gấp. Hắn nghĩ chỗ béo bở không nên đem quăng cho người ngoài, vậy là hắn mang Phong Tĩnh theo, giúp cậu gặp cô em gái đó một chút.
Dù sao thì Phong Tĩnh kiếm được lời nhất định sẽ mời hắn bữa cơm hoặc là mua quà sinh nhật cho hắn. Tên trùm trường An Như Sơn đơn thuần nghĩ thế đó.
Hai người đến tiệm thịt nướng, phòng riêng đã bị gần mười người nhồi đầy, bốn cái chân dê được bày nướng trên bàn còn đang nhiễu dầu, hương thơm bay khắp nơi.
Có một cô bé ngồi nghiêm túc ở trong góc, trước mặt là một quyển sách cấp ba dày cui.
Phong Tĩnh rất tự giác ngồi bên cạnh cô bé, chỗ mà thường được cho là dành cho người thân trong gia đình.
Học phí một trăm lẻ năm, giá hữu nghị đó. Phong Tĩnh nghĩ nghĩ, lớp 9 à, chuyện nhỏ.
Cô bé vừa làm bài tập, vừa ngậm đắng nuốt cay nhét miếng xà lách vào miệng, trông thật sự rất thảm. Các anh em ngồi quanh bàn nướng thịt ăn, em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đùi dê rồi lại ăn một miếng xà lách. Vậy mà em vẫn phải làm bài tập, mịa nó cuối cấp, mịa nó học hành, mịa nó lão nương muốn lật bàn, cho các người ăn tràn bản họng!
Phong Tĩnh ngồi kế đưa em một chai coke, còn tinh tế cắm thêm ống hút lên.
"Không hiểu chỗ nào sao?" Phong Tĩnh thân thiện hỏi. Quả nhiên lực hút của gay so với người bình thường lớn hơn không ít, cô bé không hề làm lơ cậu.
"Toàn bộ vật lí và hóa học em không biết cái gì cả." Em mặt mày ủ rũ đáp, "hơn nữa em muốn ăn thịt." em nhỏ giọng.
"Vậy thì cứ ăn thôi, anh em dẫn em đến đây để ăn cho no mà?" Phong Tĩnh nhận lấy sách bài tập và bút, một bên dựng bài một bên hỏi.
"Em béo quá rồi." Cô bé trả lời. Em nói điều này ra rất thản nhiên, giống như đã từng nói qua hàng nghìn lần vậy.
Phong Tĩnh nghe xong liền lấy giấy chùi kính, sau đó cẩn thận nhìn tiểu cô nương tự nói mình béo này.
Em chừng mười lăm tuổi, mặt tròn tròn, các đường nét trên khuôn mặt gần như chồng lên nhau. Bộ đồ em mặc bó chặt người, ngón tay mũm mĩm nhưng khung xương không tệ, người xưa hay nói mỹ nhân ở cốt không ở da*. Cậu ngẩng đầu nhìn anh trai của cô bé một cái, ngược lại với em, vóc người hắn cân đối do thường xuyên vận động, ngũ quan hai anh em rất giống nhau, anh trai tuấn tú như vậy không lí nào em gái lại không đẹp.
*Ý chỉ người đẹp do xương không do da.
Xem ra mập mạp đã cản bước tiểu cô nương này. Phong Tĩnh nghĩ.
An Như Sơn mất tự nhiên dời lực chú ý khỏi người bạn bên kia, cố gắng ngăn cản tầm mắt của Phong Tĩnh sợ cậu làm gì em gái nhà mình.
Phong Tĩnh nhìn thấu cảnh cáo trong mắt An Như Sơn liền cười rộ lên, gửi cho hắn một nụ hôn gió.
Cả bàn ăn đều cười phá lên, còn An Như Sơn lại đỏ hết cả mặt.
Phong Tĩnh thu ánh mắt rồi lại nhìn qua cô bé.
"Em nói đúng." Cậu nói, "nhưng em có thể nói chính em như vậy nhưng người khác thì không, không ai được nói rằng em béo, anh của em cũng vậy."
Tiểu cô nương nhìn cậu.
"Hơn nữa em đang trong tuổi dậy thì." Phong Tĩnh cười, "em không nên giảm cân theo cách này. Hay là lát nữa anh viết cho em một cái thời khóa biểu, em học tập thấy mệt mỏi thì hãy vận động. Em hỏi mượn dụng cụ tập thể dục từ chỗ anh em xem sao, nhảy dây cũng được, chạy bộ cũng được, ăn kiêng một tí thôi, có được không?"
"Nhưng anh ấy không cho em ăn." Cô bé oan ức đáp.
"Đừng quan tâm cậu ta," Phong Tĩnh dứt khoát nói, "chốc nữa anh trộm thịt cho em. Trước hết em làm một câu hỏi, anh cho em một miếng thịt bò nhỏ, điền vào chỗ trống thì miếng lớn hơn, câu hỏi lớn thì một miếng sườn dê, tám mươi điểm trở lên em sẽ được ăn một cái đùi, thế nào? Em không thích môn nào nhất?"
"Hóa học." Mắt tiểu cô nương sáng lên.
"Vậy trước tiên em giải bài này của anh, xem thử kiến thức em tới đâu đã." Phong Tĩnh đứng lên, vén tay áo rồi nhướng mày với em, "Bắt đầu!"
Cô bé vung bút, Phong Tĩnh lao vào bầy sói.
Cậu cố gắng chen vào chỗ An Như Sơn và bạn hắn. Với bản lĩnh thân kinh bách chiến với An Như Sơn, cuối cùng hắn cũng bị cậu làm cho dao động, để cậu gắp thịt sườn và đùi dê. Trước khi đi cậu còn sờ soạng đùi An Như Sơn một cái, ném cho hắn một cái nhìn đầy tình ý.
Cậu đem thức ăn lại bàn cô bé, em đã giải xong bài của cậu.
Thật ra cũng không có nhiều câu hỏi lắm, nhưng em viết rất hoàn chỉnh, ngay cả câu hỏi trắc nghiệm cũng viết ra giấy nháp. Em làm bài rất nghiêm túc, cuối cùng vừa nuốt nước miếng vừa làm xong bài.
"Làm đúng, căn bản rất tốt, em được 95 điểm." Phong Tĩnh nhìn em và chọn ra 10 miếng thịt, "ăn đi nào, thầy Phong đã làm ra một loại nước sốt đặc biệt để thưởng cho học sinh thông minh nhất."
Hai người bọn họ ở bên này vừa ăn vừa học tập vừa trò truyện không ngừng, bầy sói bên này ăn xong rồi bắt đầu hút thuốc nhả khói. Có người đưa cho An Như Sơn một điếu, nhưng hắn lại từ chối.
"Sao vậy?" Anh em tốt hỏi.
"Không hút." An Như Sơn xua tay.
"Không hút???" Người kia hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười đầy ám muội, "chị dâu không cho sao?"
An Như Sơn không muốn thừa nhận cai thuốc lá là điều kiện làm bạn cùng phòng của Phong Tĩnh, thế nên hắn không thể làm gì khác ngoài giả vờ thâm trầm gật đầu, lơ đãng ừ một tiếng.
"Có ảnh không? Cho em xem, cho em xem một chút!" hắn ta lại bắt đầu ồn ào, "trời ơi xem loại chuyện gì đang xảy ra đây, các đồng chí, chúng ta có chị dâu rồi!"
An Như Sơn nhìn qua Phong Tĩnh đang giảng bài cho tiểu cô nương. Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, đưa tấm hình vừa chụp hôm qua cho đám người ồn ào xem.
Ngay sau đó hắn nhận được lời khen từ bàn ăn không ngừng, An Như Sơn nghe đến vô cùng nhập tâm, hoảng hốt đến xíu nữa đã cho rằng mình thật sự có một người bạn gái tóc dài phấp phới, da trắng lại dịu dàng xinh đẹp như chim nhỏ nép vào lòng mình. Hắn hài lòng cực kì nên khiêm tốn nói, "bình thường thôi, có gì đáng nhắc tới đâu."
Điện thoại bị truyền đi một vòng bàn ăn, trở lại tay An Như Sơn thì đã bị người khác cản lại. Tiểu cô nương tò mò cầm lấy điện thoại nhìn một chút, phát hiện được điểm mù ngay.
"Chỗ này nhìn quen quá." Cô bé nhét một miếng thịt vào miệng, "Đúng rồi, lúc tụi em tham quan trường cũng đã xem qua ký túc xá."
Các khán giả lặng đi.
Mọi người ai cũng biết, ký túc xá nam sinh nữ sinh tuyệt đối không được vào, vậy cái người An Như Sơn đang ôm ấp rốt cuộc là ai???
Ánh mắt khán giả nhìn An Như Sơn dần dần thay đổi.
Phong Tĩnh đang trầm mặc từ từ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhận được ánh mắt cầu cứu của bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng kiêm bạn cùng ăn cơm kiêm người môi giới học bổ túc.
Cậu đứng dậy, đến gần rồi cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn một cái.
"Này, đây không phải là chị dâu sao?" Cậu nói, "lần mà cả ba chúng ta lẻn vào ký túc xá cùng nhau? Hai người chụp tấm này sao? Quá thiếu suy nghĩ nha, tôi giúp đỡ yểm trợ cho hai người mà chụp ảnh lại không rủ tôi gì hết."
Bàn ăn khôi phục sự náo nhiệt.
Phong Tĩnh lấy một đĩa đầy thịt và ngồi lại bàn ăn, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hết chương 5.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.