Nheo mắt nhìn khẩu phần của mình, Minh Ly từ tốn xé nhỏ mẩu bánh rồi đưa vào miệng.
Bên cạnh, Phan Hạ nhanh chóng ăn hết mẩu bánh vụn, lại vội vàng tu hết nửa chai nước lọc rồi chạy đi.
Thờ ơ nhìn theo bóng dáng gầy còm vội vã của cậu nhóc, Minh Ly mờ mịt, cô tự hỏi, rốt cuộc mình đang làm gì?
Đôi mắt của cô lúc này đờ đẫn hệt như lũ trẻ đang nằm, ngồi la liệt xung quanh, chỉ có điều, rất nhanh nó đã trở lại là một đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng. Nhìn vào đôi mắt đó, người đối diện sẽ ngay lập tức cảm thấy tâm trí, thậm chí là cả linh hồn đều bị hút vào, giam cầm bên dưới đáy đôi mắt ấy.
Hừm, tình trạng này đã tiếp diễn được hơn một tuần, cô luôn luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn ngu ngơ hệt như đã ăn phải thứ thuốc nhờ nhợ kia nên lũ buôn người cũng có vẻ thả lỏng. Tuy nhiên, người phụ nữ trang điểm đậm kia luôn luôn dò xét tỉ mẩn từng chút một, đôi mắt của bà ta rất tinh nhạy, vì thế cô tuyệt không thể lơ là.
Đôi mắt trong trẻo dần trở nên đờ đẫn, không có chút thần hồn nào. Trông cô cũng hốc hác, bẩn thỉu chẳng kém những đứa trẻ đang bê chồng bát đĩa cùng hòm gỗ xung quanh.
Đúng lúc ấy, một nam nhân trung niên mặt mày hung tợn, dáng dấp phốp pháp rảo bước tới, tay cầm kẻng gõ mạnh, cao giọng quát tháo:
"Lũ súc vật ngu xuẩn chúng mày, còn không mau ra làm việc đi?"
Hơi nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-la-nu-phu-h-van-khong-phai-nu-chinh-ngon-tinh/2488639/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.