Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Vãn Mị bị đánh thức, lúc tỉnh dậy nàng phát hiện Tiểu Tam đã đứng bên giường, trong tay cầm một cây quạt tròn.
Bên trên mặt quạt có vẽ tử đằng và phấn điệp (*),tay cầm là gỗ tử đàn, xỏ một dây tua bảy màu, thoạt nhìn chỉ là một cây quạt tròn bình thường.
(*) Bướm hồng.
Tiểu Tam nhỏ giọng nói rằng đây là môn chủ thưởng cho nàng, Vãn Mị cầm lấy cây quạt, soi dưới ánh nắng.
Mặt quạt cực mỏng, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua, Vãn Mị phẩy phẩy mấy cái, lập tức có một luồng gió lạnh.
Nàng cười lên: "Cây quạt này đúng là thứ tốt, mùa hè lấy ra quạt gió, chỉ cần nghĩ tới là làm từ da người sống, thật sự người không lạnh thì tâm cũng lạnh. Ta phải tạ ơn môn chủ đã chiếu cố ta."
Tiểu Tam ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ cầm một tấm vải trắng, bắt đầu quấn quanh ngực nàng như gói bánh chưng.
Vãn Mị bị quấn ngực đến mức khó thở, thế là vươn tay, đánh lên đầu ngón tay bị thương của hắn.
Vết thương bị rách ra, máu tươi liền dính lên vải trắng, Tiểu Tam thở dài, đành phải cầm cuộn vải quấn lại một lần nữa.
"Hôm nay ngài phải đi thực thi nhiệm vụ, cấp trên đã đổi mục tiêu, bây giờ ta nhất định phải giúp ngài chuẩn bị lần nữa." Hắn vừa quấn ngực nàng, vừa thấp giọng giải thích: "Người mà ngài phải ám sát lần này tên là Bàng Đức, là Long Dương chi hảo (*). Chuyện này tất cả mọi người đều biết, ngài phải chuẩn bị cải nam trang."
(*) Trung Quốc cổ đại có một điển cố về mối tình giữa Ngụy An Ly Vương và Long Dương Quân, gọi là "Long Dương chi hảo", ý chỉ nam tử cùng nam tử hoan ái, sau này dùng để gọi đồng tính nam.
"Long Dương chi hảo?!" Vãn Mị thấp giọng lặp lại, đến cuối cùng lông tơ dựng thẳng: "Vì sao lại đổi nhiệm vụ này cho ta? Bàng Đức này là ai?"
Tiểu Tam ở bên cạnh, mặt không biểu cảm giải thích: "Bàng Đức được mọi người xưng là Bàng Công, Tổng tiêu cục trấn thủ Viễn Tiêu, đã khổ luyện Thập Tam Thái Bảo. Ngài bị đổi nhiệm vụ là vì có người không muốn ngài sống, vì ganh tỵ ngài được môn chủ thưởng cho cây quạt này."
Vãn Mị câm nín, kinh ngạc nhìn Tiểu Tam sửa soạn, cuối cùng biến nàng thành một nam tử buộc tóc thanh tú.
"Địa điểm hơi xa, ngài phải xuất phát ngay bây giờ." Tiểu Tam lui ra phía sau, lại cầm lấy bút than vẽ dáng lông mày thô hơn cho nàng: "Nhớ mang theo ô của ngài."
"Mang ô?" Vãn Mị cười lạnh: "Ý ngươi là mang chiếc ô đỏ đó sao? Để cho người trong tám dặm đều biết ta là sát thủ à?"
Tiểu Tam xoay người, lấy chiếc ô từ góc giường, đưa đến tay nàng: "Ngài nhìn kỹ đi, hiện tại ô không có màu đỏ, nếu trong một tháng Hồng Ma không được uống máu người thì sẽ không khác gì chiếc ô bình thường."
Vãn Mị lấy làm kinh hãi, nhìn thấy chiếc ô quả nhiên khác biệt, vẫn là chuôi trúc xanh nhưng mặt ô đã biến thành màu vàng nhạt, ngoại trừ hoa văn sẫm màu như mạng nhện thì không khác gì loại ô giấy thông thường.
"Thế nhưng lúc ta mới đến, rõ ràng nó có màu đỏ tươi." Vãn Mị đột nhiên nhớ tới.
"Đó là vì nó mới uống máu, là máu của chủ nhân tiền nhiệm của ta." Tiểu Tam ung dung đáp: "Bên trong chiếc ô này có rất nhiều bí mật, chờ ngài hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có tư cách biết từng chuyện một."
Vãn Mị không lên tiếng, có chút thất thần ôm lấy chiếc ô.
Tiểu Tam ở bên cạnh hỏi nàng: "Ngài đang sợ sao? Nếu như muốn run thì ở đây run rẩy cho đủ, một lát ngàn vạn lần không thể để lộ sơ hở."
"Ta sợ." Vãn Mị gật đầu, cắn môi dưới: "Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không liên lụy ngươi, bởi vì ta không muốn chết, ta không muốn ở tuổi mười sáu phải chết lần thứ hai."
Phía chân trời lại bắt đầu có tuyết rơi, mưa nhỏ rơi cùng hạt tuyết, Bàng Đức giơ tay, ra hiệu cho hai tùy tùng phía sau dừng chân ở khách điếm.
Chỗ này là một trấn nhỏ, chỉ có một khách điếm tử tế, Bàng Đức ngẩng đầu, thấy biển hiệu khách điếm là "Tường Vân".
Uống vài chén rượu vào bụng, toàn thân đều ấm lên, Bàng Đức hài lòng, đưa tay sờ vào bội kiếm bên hông.
Mục đích của nhiệm vụ này là hộ tống thanh kiếm này, hẳn ai cũng không nghĩ tới là hắn sẽ dửng dưng giữ kiếm ở bên hông mình, mà thanh kiếm cất trong hộp đóng đinh là hàng giả.
Nghĩ tới đây hắn có chút đắc ý, nâng chén rượu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra cổng.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, một thiếu niên gầy gò thu ô bước vào cổng, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Bàng Đức.
Tiểu nhị mang tới một chén trà nóng, thiếu niên thổi nhẹ lên chén trà, trong sương khói càng có vẻ nhẹ nhàng.
Bàng Đức khẽ động lòng, nâng cao chén rượu nhìn kỹ thiếu niên kia hơn, vừa vặn người thiếu niên cũng đưa mắt nhìn hắn, trong mắt như có xuân thủy nhộn nhào, làm gợn lên từng cơn sóng ở đáy lòng Bàng Đức.
Hai người tùy tùng bắt đầu thiếu đứng đắn cười trộm, thiếu niên kia đứng lên khỏi ghế, sai khiến tiểu nhị: "Cho ta một gian thượng phòng, đồ ăn cũng đưa vào trong phòng đi, bên ngoài này lạnh quá."
Tiểu nhị mời hắn lên lầu, Bàng Đức ngồi tại chỗ cũ nhìn hắn bước lên cầu thang, sau đó cũng vươn tay phân phó: "Cũng cho ta hai gian thượng phòng đi."
※※※
Sắc trời rất nhanh đã tối, Bàng Đức dạo bước tới trước cửa phòng thiếu niên kia, chỉ nhìn thấy một chiếc ô giấy cán trúc đặt tựa vào cửa, tuyết đọng trên ô uốn lượn chảy xuống, cũng thướt tha giống như vị chủ nhân này.
Trong lúc hắn còn chần chừ, cửa phòng mở ra, kẽo kẹt một tiếng, thiếu niên đứng phía sau cửa, nheo đôi mắt phượng nhìn hắn.
"Nếu như đã đến thì ngại gì mà không vào." Thiếu niên mở miệng, giọng nói trong trẻo. "Đại nhân tội gì phải chờ trước cửa phòng ta."
Bàng Đức ngượng ngùng cười, xoa xoa lông mày bước vào trong.
Sau khi rót cho hắn một chén trà, thiếu niên dời bước, hơ tay trên chậu than, chuyên tâm lật qua lật lại.
Bàng Đức ho nhẹ một tiếng, cũng không đụng đến ly trà nóng kia, cẩn thận lên tiếng: "Vị tiểu ca này tướng mạo thật thanh tú, nhìn thoáng qua giống như một cô nương."
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Nam đán (*) trong gánh hát, mang tướng mạo nữ nhân thì mới có miếng ăn. Đại nhân nếu muốn thì cứ ra giá, không cần trò chuyện thêm phiền."
(*) Nam đán: diễn viên nam đóng vai nữ (trong kinh kịch Trung Quốc).
Lời này như mũi tên chọc thủng cửa sổ, khiến Bàng Đức lập tức xấu hổ, lại ho khan: "Ta nghĩ tiểu ca hiểu lầm rồi, ta chỉ là..."
Thiếu niên xoay người nhìn thẳng vào hắn, sóng mắt trong veo nhưng cũng sắc bén: "Loại chuyện này ta không nhầm lẫn đâu. Ta đã ở trong gánh hát tám nhân, cũng đã nhìn nam nhân tám năm rồi, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm."
Bàng Đức cười khổ, còn muốn giải thích tiếp thì thiếu niên kia lại bước lên trước, tay phủ lên nam căn của hắn, thuần thục trêu chọc.
"Chỉ mười lượng thôi. Ta trốn khỏi gánh hát, bây giờ chỉ muốn kiếm chút lộ phí." Nhìn nam căn Bàng Đức dựng đứng, thiếu niên thở dài: "Nơi đó của ta rất sạch sẽ, rất chặt. Ta đã quen thói, chỉ ăn thức ăn lỏng."
Bên tai Bàng Đức nóng lên, căn bản đã không có biện pháp cự tuyệt, chỉ đành trơ mắt nhìn thiếu niên trượt tay vào bên trong y phục của mình.
Tình hình đã tiến hành bước đầu tiên rất thuận lợi, thiếu niên nhíu mày, ánh mắt chợt lóe.
Thiếu niên ở đây đương nhiên không phải là nam nhân thật sự, mà chính là Vãn Mị tới đây đoạt mạng.
Một tháng huấn luyện đã sớm giúp nàng thăm dò tất cả điểm mẫn cảm trên người nam nhân. Trước tiên nàng lè lưỡi, ngậm lấy vành tai Bành Đức, tiếp theo lại càn quấy thấm ước bên trong tai hắn, bàn tay cũng dò xét bên dưới, vuốt ve lưu luyến nam căn, giống như vừa tránh né vừa nghênh đón.
Bàng Đức rên nhẹ, toàn thân buông lỏng, bày ra bộ dạng hưởng thụ, Vãn Mị vội vàng thừa cơ mà cởi đai lưng y phục của hắn.
Đây là một nam tử trung niên biết chăm sóc bản thân, cơ bắp căng chặt, làn da hơi sẫm, Vãn Mị một tay nắm chặt eo hắn, dùng đầu lưỡi trơn ướt lướt dọc từ cổ xuống dưới.
Lúc liếm láp đầu nhũ, nàng phát hiện đầu nhũ của hắn không chỉ có một lỗ nhỏ xuyên qua mà còn có vết tích bị bỏng.
Nàng sửng sốt một chút, nhưng cũng không dừng lại, đầu lưỡi lướt qua phần bụng hướng xuống, cố ý đánh vòng gần nam căn.
Nam căn dần dần căng cứng, Vãn Mị lại duỗi ra một ngón tay thăm dò hậu đình của hắn, chuyển động mấy cái, Bàng Đức quả nhiên toàn thân nhũn ra, nam căn càng dựng thẳng lên trời.
Vãn Mị cúi người, rút tay ra ngoài nắm chặt nam căn của hắn, đầu lưỡi hơi cuộn lại, bắt đầu trêu chọc quy đầu.
Lần này nàng cũng phát hiện thêm, bên trên nam căn vậy mà có vết sẹo, không chỉ là vết tích bị dây nhỏ siết qua, mà còn là vết thương rất mới, vẫn chưa lành lại.
Nàng dừng một chút, ngậm lấy nam căn, trái tim bắt đầu dao động, ai ngờ Bàng Đức lại đột nhiên mở hai mắt ra, gầm nhẹ một tiếng nhào tới, suýt chút đặt nàng dưới thân.
"Ta đưa ngươi thêm ba mươi lượng, chúng ta chơi trò chơi này được không?" Bàng Đức ở phía trên nàng thở hồng hộc, một tay cởi cổ áo nàng: "Ngươi yên tâm, ta rất có chừng mực. Ngươi chỉ đau nhức một tí, thế nhưng sẽ không bị thương tích nghiêm trọng gì cả."
Sự tình chỉ mất đi một chút khống chế liền tiến đến bờ vực nguy hiểm, Bàng Đức chỉ cần nhìn xuống một chút, sẽ phát hiện người dưới thân không có yết hầu, vốn dĩ chính là nữ tử.
Nội tâm Vãn Mị bắt đầu cuồng loạn, máu vọt thẳng lên đại não, ngay thời khắc cuối cùng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
"Đại nhân có ý muốn chơi ngược thân sao?" Nàng đẩy Bàng Đức ra, cười đến mập mờ uyển chuyển: "Thật là khéo, chúng ta không chỉ có duyên, còn là người cùng sở thích."
Hai mắt Bàng Đức lập tức sáng lên, nhìn thần sắc hắn, nàng biết mình đã không cược sai.
"Không bằng ta ra tay trước có được không?" Nàng thừa thế đứng dậy, đẩy ngã Bàng Đức, ngồi lên eo hắn: "Ngài thỏa mãn ta xong, ta cũng sẽ mặc ngài xử trí."
Bàng Đức không nói gì, chỉ hô hấp dồn dập hơn, quả nhiên hắn đã bắt đầu hưng phấn.
Vãn Mị cười thầm, nhìn ngắm bốn phía, phát hiện trong chậu đồng vẫn còn nước lạnh nàng dùng rửa tay, thế là đứng dậy bưng đến, xối từng chút từng chút lên hạ thân Bàng Đức.
Nam căn gặp lạnh dần mềm nhỏ lại, Vãn Mị xé rách một góc áo, buộc nó thật chặt.
Tiếng thở dốc của Bàng Đức càng thêm nặng nề, đôi mắt lóe lên, bảo nàng cứ buộc chặt hơn.
Vãn Mị theo lời, làm xong liền nằm lên trên người hắn, bắt đầu đủ kiểu trêu chọc, vỗ về chơi đùa với nam căn, cắn lên đầu nhũ, hai ngón tay còn chuyển động bên trong hậu đình.
Nam căn bị buộc chặt không cách nào phồng lớn, Bàng Đức chật vật thở dốc, nhưng càng đau lại càng sướng, mười phần chính là một kẻ cuồng ngược đãi.
Nội tâm Vãn Mị lại bắt đầu kích động, lần này là vì nhìn thấy hy vọng thành công.
"Không biết ngài có thích máu không?" Nàng bò lên trên người hắn, thì thầm bên tai: "Ta lấy kéo đến được không? Ta sẽ rạch nhẹ trên da của ngài, ngài có thể nhìn xem từng giọt máu trào ra, tư vị đó tuyệt vời biết bao nhiêu."
Bàng Đức nhẹ gật đầu, trái tim Vãn Mị kích động muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng sự kích động chỉ duy trì chốc lát, bởi vì lời nói tiếp theo của Bàng Đức khiến tia hy vọng của nàng lập tức bị phá hủy...
"Ta rất thích máu." Hắn lên tiếng, giọng nói có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc ta đã khổ luyện một loại công phu, binh khí bình thường không thể làm tổn thương ta."
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.