Chương trước
Chương sau
Quả nhiên một tháng trôi qua rất nhanh, Vãn Mị trong một tháng này cũng trưởng thành kinh ngạc, vẻ ngoài càng lúc càng rạng rỡ, kinh diễm đến mức không dám nhìn gần.
Nhưng Vãn Mị không biết hết thảy điều này, nàng chỉ thấy thời gian vừa qua rất đau khổ. Tiểu Tam là một tên đáng ghét, dùng hết sức lực nhục nhã tra tấn nàng.
Trong thời gian này Vãn Hương cũng hay đến, mang theo ảnh tử Sơ Bát của nàng ta, bên cạnh việc huấn luyện còn thường cùng nàng nói chuyện phiếm, thân mật như một đôi tỷ muội.
Vãn Mị bắt đầu biết rằng, hóa ra bên trong Quỷ Môn chỉ có hai mươi mốt nữ sát thủ, trong đó mười sáu người là Địa Sát, địa vị thấp nhất, kế tiếp là bốn người địa vị Thiên Sát, người cao nhất là Tuyệt Sát, thống lĩnh nhóm nữ sát thủ các nàng.
Trong đó, Địa Sát không cần luyện võ, chỉ dùng mị sắc giết người, mỗi nhiệm vụ đều rất hung hiểm, cho nên mới cần không ngừng bồi dưỡng những kẻ dự bị như Vãn Mị.
Thời hạn một tháng vừa đến, Vãn Mị liền được giao cho một nhiệm vụ ám sát.
Nếu hoàn thành nhiệm vụ, nàng lập tức trở thành Địa Sát dự bị, nếu nhiệm vụ thất bại, như vậy nàng cũng chỉ có thể chờ chết.
Ngày này càng đến gần, Vãn Mị bất giác cảm thấy áp lực hơn, bắt đầu không thể ngủ ngon, tinh thần không thể thoải mái.
Tinh thần không tốt thì dễ phạm sai lầm, hôm nay lúc nàng đang vuốt ve nam căn của Sa Bát, bàn tay không cẩn thận mà bóp chặt, cũng không đè lại quy đầu, Sa Bát nhịn không được, bắn ra khắp tay nàng.
Hiện tại bọn họ đang luyện tập "thổi tiêu", tuy có dùng tay vuốt ve nhưng điều kiện tiên quyết chính là khiến cho đối phương bắn vào miệng, tốt nhất là sâu trong cổ họng, cho nên sai lầm nàng phạm cũng không nhỏ.
Vãn Mị có hơi run sợ, Vãn Hương bên cạnh vội vàng nói không sao, lại xoay qua tát Sa Bát một bạt tai.
Sa Bát cúi đầu, cũng không dám trừng mắt nhìn chủ tử, đúng là dịu dàng ngoan ngoãn gấp trăm lần so với Tiểu Tam.
Vãn Hương cười cười, cầm khăn cẩn thận lau sạch sẽ ngón tay của Vãn Mị, lúc này mới ngẩng đầu nhìn trời.
"Mặt trời đã ngả về tây rồi." Nàng đột nhiên dùng tay gõ đầu Vãn Mị: "Vậy muội mau đi thôi, chắc chắn hôm nay môn chủ muốn triệu kiến muội."
Tin tức truyền đến đột ngột, Vãn Mị đã bị nàng ta kéo tay chạy nhanh, cho tới khi đến cửa nàng mới xác định là môn chủ thật sự muốn triệu kiến nàng.
Môn chủ chính là thần của Quỷ Môn, nhưng thần cũng có tên gọi, đến giờ Vãn Mị mới biết môn chủ gọi là Xá La, đã thống trị Quỷ Môn mười ba năm.
Trong ấn tượng của nàng, môn chủ là một người hòa nhã, ngày hôm nay gặp mặt cũng là như thế.
Thấy nàng cùng Vãn Hương vào cửa, Xá La đứng dậy từ trên ghế quý phi, không phân địa vị, gật đầu chào hỏi cả hai người.
Tâm trạng căng thẳng của Vãn Mị hơi buông lỏng, nàng chậm rãi đến giữa gian, cúi đầu chờ đợi phân phó.
Thời gian trôi qua rất lâu, Xá La đều không nói gì, gian phòng không có cửa sổ nên rất u ám, Vãn Mị đứng yên một chỗ, chỉ nghe thấy ngọn đèn lắc lư trên đỉnh đầu.
Một hồi sau, Vãn Mị nghe thấy một tiếng rên rỉ cực thấp, truyền đến từ góc Tây Bắc trong gian phòng.
Dù sao nàng cũng tuổi nhỏ hiếu kỳ, nhịn không được, ngẩng đầu lên dò xét một chút.
Trong góc kia có hình bóng lờ mờ của hai người, thân hình cao lớn, hẳn là hai nam nhân.
Xá La có chút không kiên nhẫn, nhăn mặt nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi lột xong chưa? Tay chân chậm chạp như vậy, già cả rồi sao?"
"Già rồi." Người ở trong góc nhàn nhạt đáp, lại mang theo ý cười: "Ai kêu ngài không chịu thắp đèn, ta già yếu mắt mờ nhìn không rõ."
Xá La hừ lạnh, đưa tay chỉ tòa đèn lụa trên bàn đồng sát vách, nói: "Vậy ngươi tới cầm đèn cho lão bất tử này đi."
Vãn Mị quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện Vãn Hương đã sớm biến mất, như vậy người cầm đèn chỉ có thể là nàng.
Thế là nàng đành phải tiến lên, nhẹ nhàng đem đèn đi đến trước mặt hai người.
Khi lại gần, nàng thấy đúng là hai nam nhân, trong đó có một người mặc áo xám, góc áo bị giặt nhiều đến phai màu, là một nam tử độ tuổi trung niên, thoạt nhiên nho nhã, hẳn là người vừa lên tiếng.
Còn người kia thì đưa lưng ra ngoài, bên trong phòng đúng là quá tối, Vãn Mị không thấy rõ lắm, thế là mang đèn đến gần một chút.
Một màn trước mặt khiến nàng kinh ngạc đến ngây người, suýt nữa đã đánh rơi tòa đèn lụa.
Đó quả thật là lưng của một nam nhân, chỉ là da dẻ trên lưng đã không còn hoàn chỉnh. Hắn bị người ta lóc da thành một mảng, mảng da kia giờ đang rung động nhè nhẹ theo gió.
Cắt da. Hóa ra vừa rồi bọn họ vừa cười nói vừa cắt da người, là cắt da từ một người sống sờ sờ!
Vãn Mị choáng váng, hai tay cầm đèn bắt đầu run rẩy không ngừng.
Nam tử nho nhã kia cười, nhẹ nhàng nhắc nhở nàng: "Ngươi cầm đèn cho chắc, chớ có sợ. Cũng có gì đáng sợ đâu, một giọt máu còn không thấy."
Nói xong liền bắt đầu động tay, lưỡi đao của hắn mỏng như cánh ve, hướng xuống từng nhát từng nhát, tách rời lớp da khỏi máu thịt.
Quả nhiên là một giọt máu cũng không thấy, Vãn Mị trông thấy rất rõ lớp da sau khi được lột ra có lưu lại một lớp mỡ vàng rất mỏng, kế đến là một lớp mạch máu dày đặc, bên trong chính là máu chảy ào ạt.
Mà người bị lột da lại không phát ra một tiếng động nào, vẫn ngồi ngay ngắn tại đó cho đến khi lớp da trên lưng bị lột xuống.
Nam tử trung niên thở dài một hơi, cầm tấm da đưa đến tay Vãn Mị, ra hiệu cho nàng đưa cho môn chủ.
Vãn Mị cầm lấy tấm da kia, tay chân cũng theo đó run rẩy, cũng không biết làm sao mà đi được đến trước ghế quý phi.
Xá La đứng dậy, cầm bút lông chấm mực trên tay, nhanh chóng vẽ ra một nhánh đằng la ở trên lớp da.
"Ngươi tới đây, vẽ một con bướm đi." Một lát sau Xá La lên tiếng, đưa bút cho Vãn Mị: "Sau này ta muốn dùng nó làm quạt, ngươi xem thử vẽ ở đâu thì phù hợp."
Vãn Mị cầm bút lên, mặc dù vẫn còn run nhưng nàng nhanh chóng đặt bút xuống, ở chỗ trống vẽ một con bướm hồng.
Có thêm con bướm, bức họa sống động hơn hẳn, Xá La gật đầu, thầm khen nàng thông minh.
"Khiêng hắn xuống đi." Cầm lấy lớp da, Xá La chợt nhớ tới, phất tay: "Đừng làm hắn chết, da hắn vẫn còn tốt, cẩn thận lột ra còn có thể làm đèn lồng. Các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng làm hỏng đồ vật ta thích."
Trong phòng có bóng người, nhìn ra ngoài là một đám nam bộc, lặng lẽ dìu người đó ra ngoài.
Xá La ở bên cạnh vẫn ôn tồn nói: "Ngươi yên tâm, ngươi khác những nô tài này. Ta thấy ngươi là kẻ hữu dụng, chỉ cần ngươi nghe lời, sẽ không có ai làm khó ngươi."
Vãn Mị im lặng, nam tử trung niên đi tới bên cạnh, nhìn nàng cười cười: "Môn chủ, ngài không để ý sao? Đứa nhỏ này rất giống ngài khi còn trẻ."
Xá La mỉm cười, quay qua nhìn hắn nói: "Vậy ý của ngươi là bây giờ ta đã già sao? Ngươi đúng là to gan đó, Hình Đại Đường chủ."
Lời nói hai người nhẹ nhàng như đang liếc mắt đưa tình, nhưng Vãn Mị hít sâu một hơi.
Hình Đại Đường chủ Hình Phong, nàng đã sớm nghe nói qua danh tính này, biết hắn là nhân vật trọng yếu mười phần bên trong Quỷ Môn, phụ trách sát phạt và trướng vụ(*).
(*) Trướng vụ: làm kế toán.
Lúc trước Tiểu Tam mang nàng tới tầng hầm chính là Hình Đường, Vãn Mị không khỏi nhớ tới hai nữ nhân kia, một người không có chân, một người bị Tế Xà bò đầy miệng.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, chủ nhân của loại địa phương như thế lại là một nam tử trung niên có vẻ ngoài hiền lành tuấn lãng.
Hình Phong đoán rằng nàng có thể bị tên tuổi của mình hù dọa, hắn nắm tay ho nhẹ: "Môn chủ đừng quên, hôm nay nàng ta đến đây là có chính sự."
Xá La gõ trán: "Bị tên nô tài kia phiền nhiễu, ta xém chút đã quên, nàng ta hôm nay là tới lấy thuốc."
"Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Xá La quay lại nhìn Hình Phong, vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay: "Ảnh tử của nàng bị hạ cổ gì?"
Hình Phong gật đầu, từ trong ngực móc ra một hộp gỗ nho nhỏ, mở nắp ra, bên trong là một con hỏa trùng màu hồng.
"Dùng hỏa trùng áp chế, vậy xem ra trong người hắn là hàn cổ." Xá La nói, đoạn cắt tay, một dòng máu liền chảy xuống.
Máu tươi rơi vào trong hộp liền bốc lên một làn khói trắng, hỏa trùng kia lập tức biến mất, trong hộp chỉ còn lại một vũng máu.
Thấy Vãn Mị cứng họng, Hình Phong cười: "Vậy xem ra ngươi không biết, hôm nay là thời gian cổ độc trong người ảnh tử của ngươi phát tác. Hiện tại hắn ta nhất định là sống không bằng chết, đang chờ người chủ nhân này tới cứu."
"Đương nhiên ngươi cũng có thể không cho hắn, đem giải dược đổ trước mặt hắn, hoặc để hắn giống như một con chó cầu xin ngươi. Hết thảy đều tùy ngươi, bởi vì ngươi là chủ tử của hắn." Hình Phong đem hộp gỗ đặt trong lòng bàn tay Vãn Mị, nói thêm một câu, giọng nói vô cùng mềm mại thỏa đáng.
※※※
Trở lại viện tử, Vãn Mị tìm kiếm từng phòng, rốt cuộc tìm thấy được Tiểu Tam đang cuộn tròn trong phòng bếp.
Mà Tiểu Tam không phát hiện nàng bước đến, giờ phút này chính bản thân hắn như trong hầm băng vạn trượng, đành phải cuộn tròn thân thể lại, hận không thể mang da thịt xương cốt nhét vào một nơi ấm áp.
Cứ hai tháng một lần hắn sẽ phát tác độc tính, hắn cho rằng mình đã sớm quen, nhưng đến cuối cùng cái lạnh buốt da xé thịt vẫn hạ gục hắn.
Hắn cảm thấy mình như khối băng lạnh ngàn năm, hô hấp đều trở nên đau đớn, nhưng cơn đau lại vô cùng nóng, giống như tất cả xương cốt đều bị thiêu bỏng.
Hắn không phát ra tiếng, sớm đã đau đến không nói ra lời, tất cả sức lực chỉ dồn vào việc cuộn tròn người lại.
Vãn Mị ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn sắp sửa cuộn mình đến nứt gãy xương cốt, đôi mắt nàng chầm chậm sáng lên.
Nàng đưa tay, dùng lực kéo lấy áo bào trắng sau lưng hắn, vải áo lập tức bị xé rách, một mảng lưng lập tức lộ ra bên ngoài.
Không có phản kháng nào, hắn vốn dĩ đã không còn năng lực phản kháng.
Mắt Vãn Mị càng sáng hơn, dùng hết sức lực ôm hắn về phòng ngủ của nàng.
Tiểu Tam nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt xanh trắng có một vết sẹo bên má phải, chính là kiệt tác lúc trước của Vãn Mị.
Vãn Mị tìm một đoạn dây thừng trong phòng, chính là đoạn dây mà Tiểu Tam dùng để trói nàng lúc trước, bắt đầu trói chặt tay chân hắn, buộc vào thành giường, khiến cơ thể hắn tạo thành chữ "đại" (大).
Ý thức của Tiểu Tam đã mờ mịt, theo bản năng còn muốn cuộn chặt thân thể, đáng tiếc là đã hao hết thể lực, không thể giãy dụa.
Vãn Mị cười, quơ lấy cây kéo cắt nát quần áo của hắn, làm hắn trần truồng trước mặt nàng.
Tay nàng chạm vào làn da lạnh buốt, Vãn Mị bĩu môi: "Lạnh thế này, có khác gì chơi với tảng băng không."
Vừa nghĩ tới, nàng liền nảy ra ý tưởng, quay lại mở hòm, lấy ra tất cả chai lọ.
Vãn Mị nhớ rõ màu đỏ sậm là xuân dược, khóe miệng nàng cong lên, moi sạch cao thể trong bình, lại bôi lên hậu đình của Tiểu Tam.
Chờ không biết bao lâu Tiểu Tam mới có phản ứng, mi mắt rung động rồi từ từ mở hai mắt ra, trong mắt bắt đầu có dục hỏa thiêu đốt.
Bên cạnh cái lạnh, hắn bắt đầu cảm thấy trống rỗng, trong thân thể như có một khoảng trống vô hạn, khao khát được lấp đầy.
Nam căn giữa hai chân cũng có phản ứng, chậm rãi đứng lên, giống như đang lặng lẽ mời gọi.
Vãn Mị cười khẽ, gập lưng xuống ngậm lấy nó, đầu lưỡi lượn vòng trên quy đầu, rồi lại cho phép nam căn cắm sâu vào cổ họng mình.
Nàng phun ra nuốt vào vài cái thì đứng dậy, khoanh tay nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam bắt đầu thở hổn hển, không biết lấy đâu ra sức lực, ngẩng cao đầu đập mạnh vào ván giường, có vẻ muốn khiến mình bất tỉnh.
Vãn Mị quơ lấy cây kéo, cắt đứt dây thừng bên tay phải, Tiểu Tam bắt đầu nắm chặt nam căn của mình, trên dưới ve vuốt như điên.
Cao trào không lâu liền đến, một lần lại một lần, chất lỏng màu trắng bắn đầy giường, song dục hỏa vẫn chưa chịu tắt, hậu đình trống rỗng vẫn mở rộng nhanh chóng, giống như muốn hút sạch vạn vật thiên địa.
"Cho ta." Hắn duỗi tay thở gấp, cuống họng khàn khàn nói không rõ lời: "Xin ngài... Ngài, cho ta."
Vãn Mị lấy ra hộp gỗ kia, lại lấy ra trong gương một nam căn to nhất, phía cuối còn buộc một dải lụa đỏ, đặt hai thứ đồ vật này ngang tầm mắt hắn.
"Ngươi chọn một trong hai thứ này đi." Nàng cười một cách ác độc sung sướng: "Rốt cuộc muốn cái nào, ngươi phải suy nghĩ kỹ đó."
Tiểu Tam rên lên một tiếng, không thể chịu nổi hai loại dày vò giữa băng giá và dục hỏa, dưới tình thế cấp bách này, đành phải cắn vào tay phải, còn chưa dùng hết sức đã cắn nát một đầu ngón tay.
Vãn Mị hoảng sợ, mà hắn thì nhìn chằm chằm nàng, trong miệng đều là máu, đáy máy vô cùng tuyệt vọng.
"Ta đâu có làm khó... Ngài." Tiểu Tam nhắm mắt lại, gian nan nói rõ từng chữ. "Ta đã hết sức... Phải làm sao thì ngài mới hiểu, chốn này chỉ có mình ngài, chỉ có ta là ảnh tử của ngài, chỉ có ta là..."
Câu từ ngập ngừng nhưng từng lời đều từ tâm can.
Tại Quỷ Môn này, chỉ có hắn liên kết với vận mệnh của nàng, một mình nàng lẻ loi cô độc, chỉ có hắn là người nàng có thể dựa vào, chỉ có hắn là ảnh tử của nàng.
Hắn đã tận tâm tận lực, mặc dù ngoài mặt lạnh lùng vô tình, song luôn cố gắng để nàng bớt phải khổ sở.
Mặc dù Vãn Mị chưa hiểu hết nội tình, song cũng dâng lên một chút xúc động, đôi mắt dần tối sầm xuống.
Nàng mở hộp gỗ ra, lấy giải dược rót vào miệng hắn, lại gần ôm sát hắn, cũng cởi sạch quần áo của mình rồi ôm hắn vào lòng.
Hắn nói hoàn toàn chính xác, nàng chỉ có hắn, chỉ có hắn sớm chiều bầu bạn, tra tấn lẫn nhau nhưng cũng như hình với bóng, không thể tách rời.
Nàng ghìm chặt hai tay của hắn, ngăn cản hắn đem đồ vật lấp vào hậu đình, muốn hắn tiến vào nàng, dùng thân thể của nàng để giải tỏa.
Tiểu Tam ôm nàng thật chặt, gặm cắn nàng, ở trong cơ thể nàng không ngừng đâm xuyên, mồ hôi hai người như chảy thành sông.
Dược lực vẫn không cách nào tan hết, đến cuối cùng Vãn Mị không còn cách nào, đành phải quơ lấy bình hoa, gõ vào gáy hắn khiến hắn choáng váng bất tỉnh.
Lúc này Tiểu Tam mới yên tĩnh lại, nằm hô hấp nhè nhẹ, máu ở sau gáy cùng đầu ngón tay cũng dần đông lại.
Bên ngoài đêm lạnh như băng, Vãn Mị dựa vào ảnh tử, đem Quỷ Môn quăng ra sau đầu, lần đầu tiên nhập mộng an ổn.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.