*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi một lúc sau, Lạc Tuyết mới đi tới cửa phòng, cuộn tròn thân thể trần trụi của mình, nhìn ra bên ngoài dò xét.
Bên ngoài là một cái sân ngoằn nghèo, giữa sân là hòn non bộ phủ đầy tuyết, cách đó không xa có một gốc tịch mai (*) nở hoa vàng rực.
(*) Hoa tịch mai:
Trong viện không một bóng người, xung quanh chỉ có ám hương bao phủ, tình cảnh thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Lạc Tuyết co rúm người lại, không thể chịu nổi cái lạnh bên ngoài.
Sau lưng bỗng có người vỗ bả vai nàng, một bàn tay sơn móng đỏ đột nhiên đặt lên vai khiến Lạc Tuyết không khỏi nhảy dựng lên.
"Ta làm ngươi sợ sao?" Người tới tủm tỉm cười. "Ngươi có cảm thấy chỗ này của chúng ta cũng giống quỷ không? Bước đi không có tiếng động nào."
Lạc Tuyết quay đầu, nhận ra người này chính là nữ tử lúc trước cứu nàng ở bãi tha ma, vội vàng gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Nữ tử không cười, lấy áo khoác lông cừu bao lấy thân thể trần trụi của nàng, cầm tay nàng dắt đi: "Tên ta là Vãn Hương, bây giờ ngươi cùng ta đi gặp môn chủ."
Lạc Tuyết có chút giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh bước chân trần theo sau lưng nàng.
Xuyên qua hành lang, bước ra ngoài sân, phía ngoài khoảng sân này vẫn còn một cái sân nữa, tường trắng gạch đen dường như không có điểm cuối, màu sắc thanh đạm nhưng bố cục vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-gia-vo-cuong/234794/quyen-1-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.