(*) Bản gốc tựa của Quyển I là "Chích ảnh hướng thuỳ khứ?", trong bài "Mộ ngư nhi" của Nhạn Khâu. Câu này có nghĩa là "Bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?", bản dịch theo thể lục bát bởi Điệp Luyến Hoa.
Lạc Tuyết ngồi sau rèm che, nghe rõ ràng giá trị của mình được nâng lên hết lần này đến lần khác ở ngoài cửa.
"Một ngàn lượng!" Sau cùng là một giọng nói vang lên, cả phòng đều im lặng.
Sau đó, tiếng cười khan của tú bà vang lên, vui mừng tuyên bố chấp thuận giao kèo.
Lạc Tuyết cứ vậy mà biết rõ giá tiền của mình. Một ngàn lượng, đêm đầu tiên của nàng cứ thế mà bị bán đi.
Kết quả này không phải là nàng không thể tiếp nhận, một cô nương cùng đường mạt lộ nhưng lại duyên dáng yêu kiều, vốn dĩ sẽ đi đến kết cục như vầy.
Thế nhưng khi cửa bị đẩy vào, nàng phát hiện trong lòng bàn tay mình vẫn thấm ướt mồ hôi, đôi môi không ngừng run rẩy.
"Nàng tên là Lạc Tuyết sao?" Còn chưa thấy rõ hình dạng, người kia đã đứng trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, trong mắt hắn dường như đang đem nàng ước lượng từng tấc một.
Lạc Tuyết đáp phải, đồng thời trừng mắt lên, một đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch như bầu trời khuya.
Người kia gật đầu, mở miệng: "Quả nhiên là đáng đồng tiền, bốn người bọn ta đã lâu không gặp mặt hàng tốt như vậy."
Lạc Tuyết giật mình, chỉ vừa mới lớn tiếng lặp lại "Bốn người?" thì đôi mắt đã bị phủ lên một mảnh lụa đen.
Lúc này, ngoài cửa tràn vào ba kẻ khác, đều có thân hình cao lớn tuấn tú, thoạt nhìn không có nửa điểm dâm tà.
Trước mắt Lạc Tuyết một màu đen kịt, nghe thấy quanh mình từng bước chân nhỏ vụn, nàng không khỏi co rúm thân thể lại, huyết sắc trên mặt tựa hồ cũng rút đi, cái cằm nhọn lộ ra càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Bốn người vẫn trầm mặc, một người trong số đó cầm quạt cởi bỏ quần áo của Lạc Tuyết, chạm vào bộ ngực no đủ mềm mại của nàng.
"Quả là món hàng tốt." Người này thấp giọng đánh giá, hai tay duỗi ra kéo xuống cái yếm của nàng, đem cán quạt nhẹ nhàng cọ xát nơi nụ hoa: "Chưa từng nhận qua mưa móc, thế mà lại vô cùng đầy đặn."
Từ đáy lòng trào lên một tia khoái cảm tê dại, Lạc Tuyết há to miệng, lại vội vàng cắn môi dưới khắc chế âm thanh rên ri kia.
Người nọ khẽ cười, cúi người ngậm lấy nụ hoa của nàng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, đợi đến khi Lạc Tuyết không chịu nổi thì cắn mạnh một cái, tựa hồ có thể chảy máu.
Lạc Tuyết há miệng kêu vì sợ hãi, phía dưới váy lại bị một người khác xốc lên, quần lót rơi xuống, lại có hai ngón tay thò vào trong thân thể nàng.
"Thật khô, đành để ngươi chịu đựng rồi." Người kia lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ thương hoa tiếc ngọc, song lại nắm lấy nam căn cứng rắn của mình không do dự mà xuyên thẳng qua hoa huy*t.
Lạc Tuyết hít vào một hơi, hai loại đau đớn cùng lúc này như bóp chặt hô hấp của nàng, nàng ở trong bóng đêm chìm nổi, mồ hôi rơi như mưa, ướt nhẹp lòng ngực.
Bộ dạng này của nàng như một đóa hoa lê đẫm sương, thuần khiết mà tội lỗi, sự ướt ác lập tức khiến hai người còn lại nổi lên dục vọng.
"Các người đổi chỗ đi, cho ta thuận tiện một chút." Một người trong số đó cất tiếng, ngữ khí lười biếng nhưng lại có phần không kiên nhẫn.
Người dưới váy Lạc Tuyết cất tiếng cười nhạo, ôm lấy nàng ngồi lên một chiếc ghế dài, tách ra hai chân nàng, sau đó nam căn lại không chút thương tiếc, xỏ xuyên đến nơi sâu nhất trong thân thể nàng.
Lạc Tuyết hô hấp khó khăn, hai tay không tự giác mà bấu chặt vào da thịt người trước mặt, đau nhức đến mức không thốt nên lời, hẳn là khổ sở nhất trên đời cũng là chuyện này mà thôi.
Trên ghế máu me đầm đìa chảy, đó là máu xử nữ của nàng, cảnh tượng trước mắt càng bộc lộ tội ác hung tợn.
Sau lưng lúc này lại có người vén váy nàng lên, đem máu tươi chậm rãi xoa vào hậu đình của nàng.
Lạc Tuyết rên một tiếng, như cánh chim bị thương tuyệt vọng thê lương, sử dụng hết sức bình sinh giãy dụa, nhưng đổi lại chỉ là sự vô tình. Người kia cầm nam căn nhắm thẳng vào hậu đình của nàng, cùng với một nam căn của nam nhân khác chỉ cách một tầng da thịt mỏng manh, trước sau một ra một vào vô cùng nhịp nhàng.
Lạc Tuyết cúi đầu, nàng đã không còn khí lực để hét lên, chỉ có thể cố gắng hô hấp thật sâu, muốn dùng lực hô hấp để chịu đựng đau đớn.
Giống như thời gian đã hoàn toàn dừng lại, nàng mê man lại cảm thấy có đồ vật nhét vào miệng nàng. Mọi nơi đều bị ra vào, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cuối cùng một cỗ tanh nồng phun ra, bắn đầy vào trong miệng nàng.
Về sau chính là một chuỗi lặp đi lặp lại, bốn người chỉ thay đổi vị trí cho nhau, không ngừng lặp lại những động tác đó, nắm chặt eo nàng không ngừng xỏ xuyên, giống như muốn chặt đứt bản thân nàng làm hai đoạn.
Từ đầu đến cuối nàng không có một chút khoái cảm, chỉ có đau khổ tưởng chừng như vô tận, không bao giờ kết thúc.
Đêm hôm đó, nàng cảm thấy mình đã trưởng thành chỉ sau một đêm, từ e ngại đến tâm như tro tàn, rồi mọi hy vọng đều bị hủy diệt sạch sẽ, ngược lại đến cuối cùng thì lại không còn sợ hãi nữa.
Cuối cùng, khi bốn người kia rời đi, nàng thậm chí còn kéo xuống mảnh vải đen, từ trong vũng máu ngẩng đầu dò xét từng người một.
Một khắc này, đôi mắt nàng sáng như tuyết, bên trong như có một chùm sáng rực cháy, kiên định và sắc bén cho đến khi nó hoàn toàn thiêu rụi linh hồn của nàng.
"Không thể chết, cho dù như thế nào cũng không được chết." Nàng bóp lấy bàn tay, ra lệnh cho chính mình: "Ta chỉ mới mười sáu tuổi, còn chưa trải qua ngày tháng tốt lành, không thể cứ như vậy mà chết được."
Sự kiên định lại trở về, cũng giống như mười sáu năm qua, nàng kiên định che chở đệ đệ trước mặt kế mẫu.
"Không thể chết, cho dù như thế nào cũng không được chết." Nàng sốt cao bảy ngày không lui, cuối cùng, tú bà đành phải quấn chiếu ném nàng ra bãi tha ma. Song nàng vẫn ra lệnh cho mình như thế, hai con mắt lộ ra ngoài lóe lên ánh sáng thê lương.
Một đôi chân dừng lại trước mặt nàng, là đôi chân của một nữ tử, mang giày mềm lót đáy da hươu, phía trên giày có thêu một chiếc lá xanh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một chiếc ô làm bằng giấy dầu màu đỏ chói, phối với cán chuôi trúc xanh, trông vô cùng yêu dị.
Tuyết lớn vẫn rì rào phủ xuống, khiến nữ tử cầm ô đỏ lại càng nổi bật, mị càng mị, phong lưu càng phong lưu.
Lạc Tuyết mê man, muốn mở miệng nhưng ý thức đã tan rã, không kịp thốt lên một chữ.
Nữ tử kia ngồi xổm xuống, bàn tay trơn nhẵn mềm mại chạm lên mặt nàng, phảng phất như một cánh hoa lướt qua.
"Ta biết ngươi muốn ta cứu ngươi." Nữ tử kia mở miệng, thanh âm uyển chuyển, mềm mại, càng muốn câu hồn đoạt phách: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi. Ngươi không thể cứ vậy mà chết được, thật uổng phí cái túi da tốt này."
Lạc Tuyết trừng mắt nhìn, cảm thấy khốn đốn vô hạn, rốt cuộc vẫn ngủ thiếp đi.
Mơ hồ cảm giác được có người vì nàng sưởi ấm, một đôi tay mềm mại vuốt ve, an ủi tay nàng, truyền nhiệt cho thân thể nàng, cuối cùng lại dừng lại ở nơi riêng tư, châm ngòi, nhào nặn, trêu đùa nàng đến mức trong mộng cũng phải rên rỉ thành tiếng.
Lạc Tuyết tỉnh lại, cảm thấy hạ thân ẩm ướt không chịu nổi, bên trong cơ thể bắt đầu nổi lên một đám lửa.
Động tác người kia lại càng nhanh, đè xuống hoa tâm của nàng, không ngừng xoa nắn, một tay lại đặt lên nhũ hoa của nàng, vuốt ve theo tiết tấu.
Lạc Tuyết khịt mũi, cảm giác có một ngọn lửa bốc lên thiêu đốt tâm can của mình, song cũng mang tới cho nàng niềm vui sướng hết lần này đến lần khác, giống như ở trên đỉnh mây.
Ái dịch từ bên trong hoa huy*t chảy ra, nàng cong người, cảm nhận bên trong co thắt từng đợt, cuối cùng cũng nếm được cảm giác cao trào lần đầu tiên.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy người chăm sóc mình là một nam tử gầy gò, mặt mày thanh tú.
Thấy nàng tỉnh, nam tử kia khom người lui ra, gần như không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng áo choàng trắng lướt nhẹ trên đất.
Trong phòng lại không có người thứ hai, Lạc Tuyết miễn cưỡng ngồi dậy dò xét, chỉ nhìn thấy mình trần trụi nằm trên một cái giường êm ái, trên giường phủ kín chăn lông, mà bên trong phòng còn đốt một chậu than bùng lửa dữ dội.
Vật trang trí duy nhất trong phòng là một chiếc ô giấy dầu.
Một chiếc ô giấy dầu màu đỏ, cán trúc xanh, nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, sắc đỏ nồng đậm mà quái dị, dường như đã có vô vàn phong tình cùng tích xưa.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.