Tô Hồng Tụ không cách nào, nhón chân lên mắt trông mong nhìn về phía rừng rậm nơi Sở Hiên biến mất, tâm thần không yên, lo sợ bất an mà trở lại nhà tranh.
Tối hôm đó, là đêm đầu tiên kể từ khi nàng tới đây, khó khăn nhất chịu rét lạnh.
Sở Hiên không ở bên cạnh nàng, không có ai dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng giữ ấm cho nàng, không còn nướng gà nóng hôi hổi cho nàng đỡ đói, có nhiều lần, tt mơ ác mộng lệ rơi đầy mặt choàng tỉnh từ trên giường, đều kinh ngạc phát hiện mình rơi xuống đất, chăn đệm quần áo tán loạn đầy đất.
Kỳ quái, cho tới bây giờ nàng không biết buổi tối khi mình gặp ác mộng sẽ khóc, còn có thể rớt khỏi giường. Lúc cùng với Sở Hiên, mỗi sáng nàng đều an toàn, thoải mái dễ chịu trong chăn vải bông ấm áp.
Mặc dù thủ hạ của Vệ Thiên không tỉ mỉ săn sóc như Sở Hiên, nhưng dù sao bọn hắn cũng không muốn để cho Tô Hồng Tụ chết rét hoặc chết đói.
Sáng sớm, đã có người gõ cửa phòng, đưa cơm canh thật nóng và áo lông dày ấm áp, Tô Hồng Tụ ăn không biết ngon, vừa ăn bữa sáng vừa nghẹn ngào, bên trong đầy nước mắt của nàng, canh vốn ngọt ngào cũng biến thành vị mặn, nàng ăn không có chút cảm giác nào, chỉ lo nhét hết muỗng này đến muỗng khác vào miệng mình.
Đút lấy đút để, nàng cúi đầu nhìn muỗng nhỏ cầm trong tay, muỗng này nhỏ hơn muỗng Sở Hiên tự tay làm cho nàng, không dễ cầm, muỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235627/chuong-83-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.