Tô Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, toàn thân run lên, giống như đối phương càng đi về phía trước một bước, nàng lại chuẩn bị té xỉu.
Nam nhân mặc trường bào không phải ai khác, chính là thủ hạ của Vệ Thập Nhị, Vệ Thiên.
Vệ Thiên tỏ vẻ khó xử, Tô Hồng Tụ không chịu đi cùng hắn, hắn cũng không nên làm khó nàng quá mức. Hắn nhìn ra dường như Tô Hồng Tụ rất tin tưởng Sở Hiên, nên nói với Sở Hiên, muốn Sở Hiên thuyết phục Tô Hồng Tụ, sáng mai đi cùng hắn, Sở Hiên đồng ý với hắn.
Vệ Thiên lui ra cửa, hai mắt vẫn lưu luyến không rời nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, giống như một tòa núi vàng, cả người nàng đều dùng vàng tạo nên.
Vì tìm Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị cũng coi như vung tiền như rác rồi. Thủ hạ của hắn, hễ ai có thể mang Tô Hồng Tụ về cho hắn, tất cả tiền thưởng vạn lượng, thăng quan một cấp.
Vì vậy Vệ Thiên cực kỳ coi trọng Tô Hồng Tụ.
“Các ngươi! Tối hôm nay canh gác chỗ này cho ta!”
Vệ Thiên hạ lệnh mấy thủ hạ canh chừng nhà tranh, lúc này mới lui về sau nhìn, giống như lượm được một món lời cực lớn, cười híp mắt rời đi.
Mấy nam nhân xa lạ lập tức cầm cung tên và thương bao vây quanh nhà tranh, Tô Hồng Tụ run rẩy, hai tay nhỏ bé trắng nõn giống như hai lưỡi câu nho nhỏ, bổ nhào về trước, móc chặt vạt áo Sở Hiên.
Nhắc tới cũng khéo, chỗ nàng nắm có miếng vá sẫm màu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235626/chuong-83-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.