Chương trước
Chương sau
Không thể không nói, năng lực tự kiềm chế của Sở Hiên quả thật rất mạnh, trong nháy mắt sau khi mất khống chế, hắn lập tức khôi phục trấn tĩnh.

Sở Hiên ngừng một chút, dần thu tay bóp cổ Tô Hồng Tụ: “Tùy ngươi.” Mặt Sở Hiên không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Dù sao ngươi nghĩ cũng nghĩ uổng công, phu nhân của Sở Hiên ta, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nhúng chàm. Ngươi đã thích Tôn Kha như vậy, cứ chờ làm quả phụ đi!”

Sở Hiên dứt lời, đứng dậy đi ra cửa, dặn dò nha hoàn canh giữ cửa ở bên ngoài: “Mau tới tắm rửa thay quần áo cho phu nhân.” Sau đó ngồi bên cạnh, không hề có ý tứ tránh ra.

Tô Hồng Tụ trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, hắn cứ ngồi đó không động.

Suy nghĩ một chút, cũng được, bây giờ trên người nàng bẩn như vậy, bị quái vật phun đầy nước bọt lên đầu, Sở Hiên thích sạch sẽ như thế, chắc chắn sẽ không đụng tới nàng.

Nghĩ như vậy, thoải mái đứng bên cạnh thùng tắm, đưa tay mặc cho tỳ nữ cởi áo nới dây lưng cho mình.

Không dễ gì, chúng tỳ nữ hầu hạ Tô Hồng Tụ tắm xong, dùng tinh dầu hoa mẫu đơn xoa bóp thân thể cho nàng, rồi bắt đầu mặc đồ cho nàng.

Trong tất cả đống quần áo này, Tô Hồng Tụ chịu không nổi nhất chính là cái yếm lắc qua lắc lại, cũng không biết thắt trước thân thể làm cái gì, lúc đi bộ luôn cọ tới cọ lui, khiến cho nàng rất không thoải mái.

Chúng tỳ nữ vừa mới buộc cái yếm vào cho nàng, nàng đã tự mình cởi xuống, cầm áo lót bên cạnh định tròng vào người.

Mới vừa cởi xuống một nửa, đã nghe được Sở Hiên bên cạnh gầm lên giận dữ: “Mặc cái yếm vào cho ta!”

Tô Hồng Tụ trợn to hai mắt, căm tức nhìn Sở Hiên giống như canh chừng con mồi vẫn đứng bên cạnh nàng, mặc dù nàng rất muốn ném cái yếm lên mặt Sở Hiên, nhưng mà, nhìn nét mặt Sở Hiên, lại không tình nguyện mặc cái yếm vào, chỉ sợ hắn lập tức định xông lên ép buộc nàng.

Giằng co hồi lâu, không còn cách nào, Tô Hồng Tụ đành phải đen mặt mặc cái yếm lên trước ngực.

Đổi xong quần áo, Tô Hồng Tụ đi theo Sở Hiên tới sảnh trước, trên cái bàn tròn cực lớn trước mặt bày đầy thức ăn dfienddn lieqiudoon nóng hổi, Tôn Kha, Tôn Kiệt, Oanh Oanh đứng hầu sau lưng Sở Hiên, bên cạnh bàn chỉ có hai ghế, rất dễ nhận thấy, chỉ có Sở Hiên và Tô Hồng Tụ mới có tư cách ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Sở Hiên phất phất tay, bọn người Tôn Kha lui xuống, ý Sở Hiên bảo Tô Hồng Tụ ngồi bên cạnh hắn, Tô Hồng Tụ không dám phản kháng, mọi cách không tình nguyện đi qua ngồi.

Bởi vì cánh tay quá ngắn, một bàn lớn món ăn ngon, Tô Hồng Tụ gần như không với tới phân nửa, không khỏi sa sầm mặt, cúi đầu nản lòng, nản chí ăn mấy món đồ không thích ăn trước mặt mình.

Sở Hiên liếc thấy mặt Tô Hồng Tụ như khổ qua, lại xưa nay chưa từng thấy gắp cho nàng một miếng thịt gà kho tàu ở xa. Đáng tiếc khi nhìn Sở Hiên gắp miếng thịt gà kia, Tô Hồng Tụ cũng biết hắn là người quen được hầu hạ, vốn không phân biệt rõ thịt gà ở bộ phận nào ngon, miếng thịt kia ăn không ngon.

Sở Hiên gắp cho Tô Hồng Tụ miếng thịt ức gà, Tô Hồng Tụ vốn đang giận dỗi hắn, miếng thịt này nàng không thích ăn nhất, ngay lập tức nhấc tay, kẹp đũa, lại gắp thịt gà vào trong chén Sở Hiên.

“Ngươi cũng ăn.” Tô Hồng Tụ thuận miệng nói.

Sở Hiên đột nhiên hơi mất tự nhiên, lạnh lùng thốt lên: “Mau ăn! Ăn no ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai ta dẫn ngươi đến hang núi!”

A! Trời ạ! Ông trời nhanh hạ một đạo lôi kiếp bổ trúng nàng đi! Lúc này nàng nhất định sẽ không vội tránh! Chỉ cần lôi kiếp này có thể bổ trúng Sở Hiên ngồi bên cạnh nàng!

Tô Hồng Tụ lạnh lùng nhìn Sở Hiên, càng nhìn, càng cảm thấy lửa giận ngập trời, càng nhìn, quả thật phổi của nàng càng tức muốn nổ tung.

Nhìn trên bàn có ớt siêu cay, Tô Hồng Tụ gắp thật nhiều vào trong chén Sở Hiên, giả mù sa mưa nói: “Món này ăn thật ngon, ngươi ăn nhiều một chút.”

Ai ngờ Sở Hiên nhanh chóng dịch chén ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ngươi thật bẩn, trên đũa của ngươi có nước miếng, lấy ra, ta không ăn!”

Tô Hồng Tụ nổi trận lôi đình, lập tức phản bác: “Vậy sao vừa rồi ngươi còn gắp thức ăn cho ta, ta không chê ngươi bẩn, tại sao ngươi chê ta bẩn?”

“Ta chê ngươi bẩn bởi vì ta sạch sẽ hơn ngươi, người cầm khăn lau bàn lau miệng như ngươi dĩ nhiên không chê ta bẩn.” Sở Hiên nói như lẽ đương nhiên.

“Ngươi tên khốn kiếp này! Ta ghê tởm ngươi! Chờ ta khôi phục pháp lực, ta nhất định muốn một chưởng đập chết ngươi!”

Có câu nói không thể nhịn nữa thì không cần nhịn nữa, Tô Hồng Tụ cảm giác mình nhịn tiếp, sẽ phải nổ tung, không khỏi vỗ bàn, vỗ ghế.

Chỉ tiếc tầm mắt vừa tiếp xúc với vẻ mặt hung ác giết người không chớp mắt của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ lại giống như trái bóng cao su xì hơi, vèo vèo không bao lâu lại quắt hết.

“Cái này, thật ra ta không nói ngươi.”

Tô Hồng Tụ đảo mắt to ngập nước, đảo loạn hết sang trái lại sang phải, tìm được một con ruồi đậu trên mặt bàn, chỉ vào con ruồi nói với Sở Hiên: “Vừa rồi ta đang chửi nó!” Sở Hiên trợn mắt giận dữ nhìn Tô Hồng Tụ, cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu yên lặng bắt đầu dùng bữa.

Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại nhìn bao tử vịt mình thích ăn nhất cách mình thật xa, cuối cùng vẫn không chịu được sức hấp dẫn của thức ăn ngon, dời ghế đến bên cạnh bao tử vịt, cũng chính là chỗ đối diện với Sở Hiên, “Rào” một tiếng đổ cả bàn bao tử vịt vào trong chén của mình.

Đang ăn đến mặt ửng đỏ, cực kỳ vui mừng, đột nhiên nghe thấy Sở Hiên ở đối diện nói phá phong cảnh: “Ngươi biết bao tử vịt là gì không? Chính là dạ dày vịt, thứ mắc ói như vậy, sao ngươi vẫn thích ăn?”

Tô Hồng Tụ thầm nghĩ ngươi cũng không khỏi lo quá nhiều chuyện rồi, ta thích ăn gì ngươi cũng muốn quản lý?

Không khỏi trợn mắt nhìn Sở Hiên, giọng không tốt nói: “Mắc mớ gì đến ngươi!”

“Bộp” một tiếng, Sở Hiên đập đôi đũa lên bàn, dọa Tô Hồng Tụ giật mình, bao tử vịt trong miệng lập tức không có mùi vị.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ cảm thấy không cam lòng.

Chẳng lẽ nửa đời sau của nàng cứ như vậy? Bị Sở Hiên chèn ép đến sít sao, trọn đời không thoát thân được?

Lúc này, Tô Hồng Tụ hoàn toàn đã quên, nàng là hồ ly, Sở Hiên là người, nàng có thể sống ngàn vạn tuổi, Sở Hiên chỉ có tính mạng ngắn ngủi không tới một trăm năm.

Nghĩ tới đây, lửa giận ngập trời, định không ăn bao tử vịt nữa, bưng cái mông vịt bên cạnh lên, “Rào” một tiếng đổ hết toàn bộ vào trong chén.

Sở Hiên cuối cùng không chịu nổi, đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.

Ha ha! Đại biến thái này, con ruồi xanh lục này, cuối cùng hắn bị nàng chọc tức chạy đi. Tô Hồng Tụ mở mắt cười, giơ đũa lên, đang định ăn ngấu ăn nghiến, lại đột nhiên thấy một đoàn tỳ nữ đi từ phía Sở Hiên biến mất tới, không nói hai lời, vung ống tay áo lên bắt đầu dọn dẹp chén đũa.

“Này! Các ngươi đừng thu dọn, ta còn chưa ăn no! Này!” Tô Hồng Tụ khóc không ra nước mắt, nàng không có pháp lực, ngay cả một tỳ nữ vô lực nhu nhược nhất nàng cũng không tranh hơn được.

Cuối cùng, Tô Hồng Tụ chỉ có thể trơ mắt nhìn bao tử vịt và mông vịt trong tay bị chúng tỳ nữ tịch thu.

Hơn nửa ngày sau, cuối cùng chúng tỳ nữ cũng thu dọn xong cái bàn, Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn, lúc này mới phát hiện, thì ra Sở Hiên không đi, lại còn đứng trước cửa lạnh lẽo nhìn nàng.

Tô Hồng Tụ đang định phát tác, Sở Hiên cau mày, tròng mắt lạnh lẽo bắn ra hai ánh sáng hung hăng sắc bén, toàn thân Tô Hồng Tụ khẽ run rẩy, quay lưng đi, tất cả lời chửi mắng đến mép đều nuốt trở lại.

Khó khăn lắm, cuối cùng Sở Hiên  đã đi, lúc này Tô Hồng Tụ mới không cam lòng nhìn theo bóng lưng hắn, dùng khẩu hình miệng mắng về phía sau lưng hắn máu chó đầy đầu.

Nhắc tới cũng kỳ, khi Sở Hiên bên cạnh, đầy trong đầu Tô Hồng Tụ đều là chọc sao cho hắn nổi giận, đối phó với hắn như thế nào, dùng ngôn ngữ độc ác nhất mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn từ trên xuống ra sao, nhưng một khi Sở Hiên không ở đây, nàng lại cảm thấy một mình ngồi trong phòng thật buồn buồn, hết sức nhàm chán.

Vốn định gọi tiểu nha hoàn Thúy nhi tới trò chuyện với nàng, nhưng gọi hồi lâu, rõ ràng Thúy nhi đứng ngay cửa, nhưng tiểu nha đầu kia không biết làm sao, chỉ lo nhìn bụi mẫu đơn ngoài cửa mà ngây người.

Tô Hồng Tụ kêu nàng vài tiếng, Thúy nhi không hề có chút phản ứng nào.

Đi tới tỉ mỉ nhìn, chỉ thấy Thúy nhi đang sầu khổ vỗ về chơi đùa với bụi mẫu đơn trong tay, dáng vẻ buồn buồn không vui, âm thầm đau thương.

“Thúy nhi, ngươi làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì, khó qua như vậy?”

Tô Hồng Tụ nhất thời hiếu kỳ, hỏi Thúy nhi.

“Phu nhân, không có gì.” Lúc này Thúy nhi mới chú ý đến sự tồn tại của Tô Hồng Tụ, đứng dậy phúc thân, buồn bã ỉu xìu nói.

Vì Tô Hồng Tụ biết đọc tâm, lập tức nghe được tâm sự của tiểu nha hoàn Thúy nhi, thì ra Thúy nhi vẫn nhớ nhung Tôn Kiệt, nhưng khổ nỗi lại không tìm được cách nào thân cận hắn, vì vậy ở đây buồn buồn không vui.

Nhắc tới Tôn Kiệt, trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi hơi áy náy, nếu có thể tác hợp cho Thúy nhi và Tôn Kiệt, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, tối thiểu có thể bồi thường chút ít.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ kéo ghế ngồi, cảm xúc dâng trào ngồi bên cạnh Thúy nhi: “Ta biết rồi, ngươi nhất định đang nghĩ đến Tôn quản sự?”

Tô Hồng Tụ mở lớn hai mắt về phía Thúy nhi, thần thần bí bí nói.

Thúy nhi quả nhiên hoảng hốt: “Phu nhân... Sao phu nhân biết?”

Theo đó lại chán nản cúi đầu, buồn buồn không vui nói: “Đáng tiếc Tôn quản sự không thích nô tỳ, hiện giờ ngài ấy vốn không đến gần bất kỳ nữ tử nào. Bọn họ đều nói Tôn quản sự vốn chưa bao giờ quên nữ tử ngài thích lúc trước, ngài vẫn một mực chờ đợi nàng ấy hồi tâm chuyển ý.”

Nhìn tinh thần chán nản của Thúy nhi, trong lòng Tô Hồng Tụ cũng không dễ chịu, nên an ủi nàng ấy: “Sẽ không, Tôn quản sự đã sớm quên nữ tử kia. Ta dạy cho ngươi, không bằng như vậy, về sau nhìn thấy Tôn quản sự, ngươi sẽ giả bộ ngã nhào, hoặc làm bộ bị thương gì đó, đợi đến khi Tôn quản sự đỡ ngươi về phòng, ngươi liền đụng ngã hắn luôn, ngươi không phải nói hắn là người rất tốt sao? Đã như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ lại ngươi mà không quan tâm, nhất định sẽ phụ trách ngươi.”

Thúy nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kích động: “Có thật không? Phu nhân, nhưng như vậy, Tôn quản sự có thể cảm thấy nô tỳ quá mức càn rỡ không? Đúng rồi, phu nhân, sao phu nhân biết Tôn quản sự đã quên nữ tử ngài thích lúc trước? Bọn họ đều nói Tôn quản sự chung tình, vẫn nhớ mãi không quên nữ tử kia...”

Tô Hồng Tụ thầm nghĩ ta đương nhiên biết nữ tử đó, người kia không phải ai khác, chính là ta.

Đáng tiếc nàng không có cách nào nói cho Thúy nhi, chỉ đành phải vẫn an ủi Thúy nhi: “Không có việc gì, ngươi nghĩ biện pháp đến gần Tôn Kiệt trước, đợi đến khi Tôn Kiệt cưới ngươi, chờ sau này các ngươi có thời gian chung đụng lâu đài, hắn tự nhiên sẽ thích ngươi.”

Tô Hồng Tụ nói lời son sắt, còn dùng sức vỗ vỗ bả vai Thúy nhi, Thúy nhi vẫn tỏ vẻ bất ngờ, buồn buồn không vui.

“Vô dụng, phu nhân, võ nghệ Tôn quản sự cao cường, nếu không phải ngài ấy nguyện ý, nô tỳ vốn không thể đến gần ngài ấy được. Hơn nữa, trước kia ngài ấy phân phát mấy cơ thiếp kia xuất phủ, có vài nha hoàn cận thân khi ngài ấy còn bé, cũng hầu hạ ngài ấy vài chục năm rồi, nhưng ngài ấy không để lại chút tình cảm và thể diện, vẫn đuổi toàn bộ bọn họ đi, phu nhân, nô tỳ thấy Tôn quản sự không giống người lâu ngày sinh tình...”

Thúy nhi nói như vậy, Tô Hồng Tụ thật sự không nghĩ ra cách nào an ủi nàng ấy, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng có lệ mấy câu với nàng ấy, rồi rời khỏi Thúy nhi, một mình đi dạo ở vườn hoa phía sau.

Đi dạo đây đó, đi tới một viện lịch sự tao nhã. Trong viện trải đầy hoa cỏ, chói lọi rực rỡ như tiên cảnh.

Hoa nơi này nhìn trân quý và nổi danh hơn nơi khác, kiều diễm ướt át, liếc mắt có thể thấy, là được người nâng trong lòng bàn tay, che chở tỉ mỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.