“Sở Dật Đình, chàng ngu hết biết, người khác nói cái gì chàng đều tin, ta nnói cái gì chàng cũng không tin, ta chán ghét chàng, ghê tởm chàng!”
Dọc đường lảo đảo, hoảng hốt chạy bừa, vừa khóc thật thê thảm, đầu óc choáng váng, không những không thể tìm được Sở Dật Đình, ngay cả bản thân mình cũng lạc đường, bảy chuyển tám chuyển cũng tìm không ra đường ra.
Sở Dật Đình không biết dùng cách gì, cứng rắn cắt đứt thuật truy tung của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vì tìm hắn, gần như hao phí hết toàn bộ linh lực.
Nhưng nàng không tìm được, di chuyển khắp thành, ngay cả một tia khí tức trên người Sở Dật Đình nàng cũng không truy lùng được.
“Sở Dật Đình, ngươi kẻ đại ngốc! Ta chán ghét ngươi! Ta hận chết ngươi!”
Không biết qua bao lâu, trong rừng núi cuối cùng vang lên tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, âm thanh thê thảm và bi thương, thấu tận trời mây, không tiêu tan.
Gió thu tiêu điều, lá rơi khắp trên đất, một mình Tô Hồng Tụ vòng tới vòng lui trong rừng, sao cũng không đi ra được, cuối cùng, đi đến bản thân mình đầu váng mắt hoa, ngay cả lòng bàn chân cũng bị cọ đến chảy máu rồi.
Khó khăn lắm, tìm được một hang núi có thể nương thân, Tô Hồng Tụ sợ có thú hoang, dùng tảng đá chặt cửa hang, lúc này nàng bất chấp linh lực hay thể lực đã hao hết, sau khi chặn hết cửa hang, nàng lập tức rơi vào hôn mê. Nhưng mà, ngay cả trong hôn mê, nàng vẫn khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235573/chuong-61-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.