Tô Hồng Tụ nhắm mắt theo đuôi hắn, mới vừa rồi khi Sở Dật Đình kéo tay nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp nở rộ nụ cười đẹp như hoa đào trong nháy mắt.
Tô Hồng Tụ rúc vào bên cạnh Sở Dật Đình, thật vui vẻ đi theo hắn, từ đầu tới cuối, ngay cả nhìn cũng chẳng màng tới Tôn Kha bị bọn họ lưu lại phía sau, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, nét mặt giống như thú hoang bị thương.
Tô Hồng Tụ đã lâu không ra cửa với Sở Dật Đình, nàng vui vẻ đến hỏng rồi, kéo Sở Dật Đình, vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Nhưng mà, khi thật sự đi ra tới cửa, dùng sức kéo hắn đi, hả, sao hắn lại bất động?
“Dật Đình ca ca, đi chơi...”
Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, chớp chớp, giả bộ đáng thương nhìn Sở Dật Đình. Sở Dật Đình không hề động đậy gì.
Chỉ thấy hắn đi tới cửa hông, nhỏ giọng nói gì đó với quản gia, quản gia đáp tiếng, xoay người lại, vội vàng lấy ra một bao thuốc bột dùng lá sen gói lại để ở trong phòng sát cổng.
Tô Hồng Tụ vừa thấy bao thuốc bột thì cực kỳ không vui, tại sao lại muốn nó? Nàng không cần, thối quá.
Đang buồn bã ỉu xìu, xoắn chặt ngón tay, Sở Dật Đình đã bưng một chậu nước, hòa thuốc bột vào trong nước: “Cầm lấy đi, bôi lên mặt.”
“Có thể không bôi không?” Tô Hồng Tụ phiền muộn không vui, tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình, Sở Dật Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235570/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.