Nghe được tiếng lòng của Xuân Hoa, Tô Hồng Tụ buồn bực, nâng khuôn mặt nhỏ lên, khó có được hết sức đứng đắn, lại mang theo chút giận dỗi nói: “Ta không phải! Rốt cuộc các ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần? Ta là Tô Hồng Tụ, không phải là Thục phi mà các ngươi nói! Các ngươi nhận lầm người!”
Dứt lời kéo Sở Dật Đình, xoay người rời đi.
Vừa rồi Sở Dật Đình nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Hồng Tụ, nụ cười đầy mặt chạy vội về phía mình, trong lòng đã sớm ngòn ngọt, khóe miệng cũng không tự chủ nhếch lên.
Mặc dù trong lòng hắn có hoài nghi, nhưng dù sao ở cùng một chỗ với Tô Hồng Tụ nhiều ngày như vậy, nếu Tô Hồng Tụ thật sự là Thục phi, hắn cũng có thể cảm giác được.
Cộng thêm từ đáy lòng hắn không muốn tin tưởng Tô Hồng Tụ là Thục phi, nên không tự chủ mà tiếp nhận lý do thoái thác của Tô Hồng Tụ.
Khi Tô Hồng Tụ chạy về phía hắn, ngay cả chính hắn cũng không chú ý đến, trong mắt hắn tràn đầy thấp thỏm chờ mong và khát vọng.
Tô Hồng Tụ kéo Sở Dật Đình chạy đi thật xa, cuối cùng không nhìn thấy đám người đáng ghét đằng sau, Tô Hồng Tụ vốn là người không mang thù, buồn bực trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ, cười hì hì nhìn Sở Dật Đình, tràn ngập mong đợi mà nói: “Dật Đình ca ca, ta buồn bực, ngươi đi chơi cùng ta đi?”
Khi nàng nói lời này, thật ra trong lòng rất không yên, sợ Sở Dật Đình bị đám người Trương Trấn ảnh hưởng, sẽ coi nàng là Thục phi.
Sở Dật Đình nhìn nàng từ dưới lông mi, vụng trộm ngước mắt lên nhìn mình, vẻ mặt kia vừa thấp thỏm chờ mong, lại sợ hãi, không khỏi muốn cười, kiềm chế thì trong lòng hơi đau đớn, hắn khẽ gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Sở Dật Đình rất muốn tin tưởng Tô Hồng Tụ, nhưng mà nhiều người nói Tô Hồng Tụ là Thục phi như vậy, cộng thêm, hắn biết Tô Hồng Tụ là yêu, nàng có thể nhập vào thân thể con người, hơn nữa cũng sẽ không già đi, cho nê trong lòng hắn dù ít dù nhiều vẫn luôn có một chút mê hoặc.
Nhưng mà hắn không kháng cự được Tô Hồng Tụ, mỗi lần, Tô Hồng Tụ thoải mái cười với hắn, từ trong đáy lòng hắn sẽ cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào.
Những vui vẻ và ngọt ngào kia có thế tới hung hãn, thậm chí áp đảo, chiến thắng vô cùng lo lắng và sợ hãi xưa nay trong lòng hắn.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa viện, lúc đi tới vườn hoa thì Tô Hồng Tụ phát hiện, người ở đây rất nhiều, nhìn sơ qua, nam nam nữ nữ, có chừng gần hai mươi.
Một loạt tiếng đàn tiếng cười nói truyền đến, chỉ có điều, khi gặp phải hai người Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình, tiếng đàn và tiếng cười nói này đều dừng lại.
Lúc này dịch dung trên mặt Tô Hồng Tụ không sai biệt lắm đã rơi sạch, Sở Dật Đình lại có dung nhan tuấn mỹ thế gian độc nhất vô nhị, hai người vừa xuất hiện, đã trấn áp tất cả mọi người!
Bọn họ đứng cạnh một bụi hoa, một tuấn tú phi phàm, một vô cùng tuyệt mỹ.
Thật sự là cảnh đẹp nhất trên nhân gian, đều tập trung trên hai người.
Cứ đứng như vậy, nhẹ nhàng mà cười, lại giống như thần tiên giữa loài người, đã không thể dùng ngôn ngữ thế tục để hình dung.
Khiến người ta nhìn không chỉ rung động, giật mình, mà còn có tan nát cõi lòng khó có thể diễn tả bằng lời.
Những thiếu nữ kia, chăm chú nhìn Sở Dật Đình chằm chằm, khi nhìn có người thì hoảng hốt mở to mắt, có người lại lặng lẽ ngắm không ngừng, có người lại ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt không sao dời đi được.
Có mấy giọng nói hạ thấp xuống, vụng trộm hỏi người bên cạnh: “Vị công tử này là ai? Sao dáng dấp tuấn tú như vậy?” Giọng của nàng hơi run rẩy, nữ tử lớn lên trong khuê phòng như vậy, đâu đã từng gặp được một nam nhân phong lưu anh tuấn đến cực hạn như Sở Dật Đình?
Nói việc này cũng buồn cười, những nữ tử này vốn vì Tôn Kha mà đến, bởi vì mấy năm nay Tôn Kha vẫn luôn buôn bán bên ngoài, vào nam ra bắc, người quen biết tương đối nhiều, cũng thường xuyên đi nhà khác làm khách, cho nên phần lớn những đại tiểu thư cổng lớn không ra, cổng nhỏ không đi đều biết hắn.
Sau khi hôn sự của Tôn Kha và Oanh Oanh thất bại, Trương Trấn một mực vì Tôn Kha mà thu xếp, thật ra vòng luẩn quẩn của đám người quyền quý này rất nhỏ, phần lớn trong đó đều biết lẫn nhau, đều là bạn tốt.
Ví dụ như Trương Trấn và Tôn Kha, lại ví dụ như Trương Trấn và Sở Dật Đình.
Các nữ tử trong hoa viên đều do die nd da nl e q uu ydo n Trương Trấn cố ý mời tới, vì chính là để cho Tôn Kha chọn lựa ra một phu nhân vừa lòng đẹp ý.
Đâu có biết rằng xem mắt còn chưa thành, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp Sở Dật Đình.
Có thể nói Tôn Kha kia cũng thật sự xui xẻo đến tận cùng, Oanh Oanh người trong lòng hắn cũng bởi vì nhìn trúng Sở Dật Đình mới thay lòng, lúc này, cả đám nữ nhân vốn đầy mặt đỏ bừng vì Tôn Kha đều bắt đầu thất thần, trên mặt vừa ước mơ lại vừa hướng tới, đôi mắt đẹp mờ mịt nhắm thẳng Sở Dật Đình.
Cho dù là hạng người nào, ở trước mặt Sở Dật Đình, đều không tránh khỏi ảm đạm thay đổi sắc mặt.
Hôn sự lần này của Tôn Kha lại uổng công vô ích rồi.
Tô Hồng Tụ kéo tay Sở Dật Đình, vừa định kéo hắn rời đi, lại bất ngờ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tôn Kha, một tiếng gầm nhẹ: “Tô Hồng Tụ, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Sở Dật Đình khẽ quay đầu lại, ánh mắt hờ hững liếc mắt nhìn khuôn mặt hung ác nham hiểm của Tôn Kha.
Đây là Trương phủ, dù muốn Tôn Kha cũng sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho Tô Hồng Tụ.
Sở Dật Đình nâng cằm Tô Hồng Tụ lên, gỡ tay nhỏ bé vẫn quấn quanh trên cánh tay mình, đi một mình tới bên một cây lớn đứng, ra dấu Tô Hồng Tụ đi qua nói chuyện với Tôn Kha.
Vốn cho dù Tôn Kha nói gì với Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình hoàn toàn có thể không để ý đến hắn, cứ dẫn Tô Hồng Tụ đi.
Nhưng mấy ngày trước đây hắn phát hiện, trong cổ Tô Hồng Tụ đeo một miếng ngọc bội đã nhìn thấy trước đó, cẩn thận ngẫm lại, hình như hắn đã từng thấy miếng ngọc bội kia trên người Oanh Oanh, Tôn Kha đưa cho nàng ta nhất định là tín vật định tình.
Sở Dật Đình nghĩ cái đã rõ, nhất định vì Tô Hồng Tụ tức Oanh Oanh, cho nên lặng lẽ trộm từ trên người nàng ta mới có.
Tuy nói Tô Hồng Tụ mang một miếng ngọc bội trên người không có gì lớn, không đáng chú ý như vậy, nhưng trong lòng die nda nle equ ydo nn Sở Dật Đình vẫn không thoải mái, trong lòng hắn vẫn không muốn trên người Tô Hồng Tụ đeo thứ gì đó của nam nhân khác.
Vậy mới dừng bước, buông Tô Hồng Tụ ra.
Ngoại trừ về miếng ngọc bội này, Sở Dật Đình đoán chừng Tôn Kha cũng không có việc gì để nói với Tô Hồng Tụ.
Quả nhiên, Tôn Kha gọi Tô Hồng Tụ lại, đôi mắt vô cùng lo lắng lại vừa khổ sở dừng lại một lát trên gương mặt tuyệt mỹ vô song của nàng, như trốn tránh cái gì lại nhanh chóng cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Ngọc bội, ngươi đã đeo mấy ngày rồi, hiện giờ, mong ngươi trả nó lại cho ta.”
“Ta không trả!”
Tô Hồng Tụ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố ý phân cao thấp với Tôn Kha, Tôn Kha muốn giật lấy ngọc bội trên ngực nàng, nhưng cứ mỗi khi ngón tay Tôn Kha chạm vào trước ngực nàng, trong nháy mắt Tô Hồng Tụ nhanh chóng lui về sau, tránh được bàn tay to run nhè nhẹ của Tôn Kha.
“Tô Hồng Tụ! Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đắc tội Tôn gia ta, cuộc sống sau này của ngươi sẽ không được dễ chịu!”
Tôn Kha nổi giận, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, giống như một đầu trâu bị chọc giận triệt để, quát um lên về phía Tô Hồng Tụ.
“Ngươi muốn làm cho cuộc sống của ta không dễ chịu? Ngươi tới đi! Tới đi! Ta sợ ngươi sao, ngươi hạ độc ta, liên tiếp tìm ta gây rắc rối, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Coi như miếng ngọc bội này đên bù tổn thất, hiện giờ nó thuộc về ta, ta cứ không trả lại cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào?”
Tô Hồng Tụ nói xong làm mặt quỷ với Tôn Kha, vèo cái trốn sau lưng Sở Dật Đình.
Cho dù ở sau lưng Sở Dật Đình, nàng vẫn không quên trừng mắt lè lưỡi về phía Tôn Kha.
“Nữ nhân thấp hèn, không biết xấu hổ!”
Thấy Tô Hồng Tụ thò tay ngọc thon thon, không chút kiêng dè mà ôm eo Sở Dật Đình, Tôn Kha đột nhiên bị kích thích, đôi mắt đỏ như tụ máu, gào to một tiếng đưa tay định túm lấy Tô Hồng Tụ.
Thật ra hắn không muốn làm tổn thương Tô Hồng Tụ, chỉ có điều trong tiềm thức muốn tách Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình ra, chính Tôn Kha cũng không biết hiện giờ bản thân mình bị sao, cứ nhìn thấy die~nda4nle^qu21ydo^n Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình đứng chung một chỗ thì toàn thân không thoải mái, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Tô Hồng Tụ cười với Sở Dật Đình, trong lòng đau đến giống như đao cắt.
Tay của hắn vừa mới đưa vào không trung, còn chưa đụng tới được dù chỉ một góc áo của Tô Hồng Tụ, đã bị Sở Dật Đình túm được.
“Tôn Kha! Có chuyện gì thì nhằm vào ta! Đừng túm đánh nữ nhân, đừng để ta xem thường ngươi!”
Giọng nói và vẻ mặt của Sở Dật Đình đều nghiêm khắc, trong hai trong mắt không hề che giấu tàn bạo hung hăng đánh thức Tôn Kha trong nháy mắt, Tôn Kha giật mình, như vậy mới ý thức được, mình lại không tự chủ sử dụng nội lực với Tô Hồng Tụ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như trái đào của Tô Hồng Tụ nhanh chóng xẹt qua vẻ sợ hãi, nàng rụt cổ lại, càng thêm dùng sức giấu mình sau lưng Sở Dật Đình.
Sợ hãi và hoảng hốt đột nhiên lóe lên trong cặp mắt to trong suốt đâm sâu vào làm đau Tôn Kha.
“Không... Không phải vậy! Nàng hãy nghe ta nói, ta không muốn làm tổn thương nàng...”
Tôn Kha vội vội vàng vàng đi lên phía trước, muốn giải thích với Tô Hồng Tụ, nhưng không ngờ hắn mới bước lên một bước, Sở Dật Đình bỗng nhiên xoay người, ống tay áo mở rộng, sử dụng nội lực, một chưởng đánh mạnh lên ngực hắn.
Một chưởng này của Sở Dật Đình gần như dùng toàn lực, Tôn Kha lại không hề phòng bị, ngực lập tức đau đớn, “Phụt” một tiếng phun ra ngoài một ngụm lớn máu tươi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]