Khó khăn lắm, rốt cuộc đợi được đến gà nướng nguội, Tô Hồng Tụ đang định ăn ngấu nghiến, lại nghe Sở Dật Đình đột nhiên nói: “Mặt của ngươi, mực nước cũng ngấm vào rồi.”
Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy đến bên dòng suối nhỏ soi xuống.
Đúng vậy, trước khi nàng ra cửa cố ý dùng mực nước vẽ chân mày, chân mày thật sự biến thành khó coi thô to rồi, nhưng mực nước cũng thấm vào trong làn da nàng, mặc cho nàng rửa như thế nào, chà ra làm sao, vẫn đen sì một mảng lớn, trên cặp mắt to tròn xoe ngập nước trong sáng, lại có hai chân mày vô cùng xấu xí nằm đó, dáng vẻ này, muốn bao nhiêu tức cười có bấy nhiêu tức cười, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Khi nào hai vết này mới có thể tiêu tan đi? Ta không muốn từ nay về sau đều biến thành như vậy!”
Tô Hồng Tụ nóng nảy, kéo ống tay áo Sở Dật Đình, đáng thương nói.
“Không biết, có thể phải vài ngày.” Sở Dật Đình thản nhiên nói, “Cầm lấy cái này đi, bôi cái này lên mặt, có thể che khuất dấu vết trên mặt ngươi.”
Sở Dật Đình nói xong, vung tay lên ném bột thuốc lúc trước cho Tô Hồng Tụ vào trong ngực nàng.
Lần này Tô Hồng Tụ không để ý thối hay không thối, mặt đang yên ổn, nàng cũng không muốn phá hủy nó.
“A, được, cám ơn ngươi.” Tô Hồng Tụ nói cám ơn Sở Dật Đình, vội vàng đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235536/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.