Khiến Tô Hồng Tụ tức giận, thiếu chút nữa lại giận dỗi chọc tức hắn.
Sở Dật Đình kia, sao dầu muối không vào, hồ đồ không linh nghiệm? Nàng đã nhẫn nhịn nở nụ cười như vậy với hắn, sao hắn vẫn ác thanh ác khí *?
(*) ác thanh ác khí: giọng nói tức giận và lời nói nặng nề.
Tô Hồng Tụ không biết, thái độ của Sở Dật Đình với nàng coi như tốt rồi, nếu biến thành người khác, hắn hoàn toàn sẽ không nói nhảm nhiều như vậy với đối phương, đã sớm để cho kẻ dưới đuổi người ta đi rồi.
“Ta không quay về! Không phải ngươi không biết, phủ Thừa tướng kia, vốn không có ai để ý đến ta, phụ thân ta đã sớm quên ta và mẫu thân, hắn hiện giờ, đầy trong đầu chỉ có muội muội ta và tân phu nhân kia, ta trong nhà, một câu không đúng, đắc tội bọn họ, không biết bọn họ sẽ phạt ta như thế nào!”
Nghe như vậy, Sở Dật Đình hơi kinh ngạc.
Quả thật, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ đang ở trong một căn phòng rách nát, trong phòng gió lùa bốn phía nát cỏ tranh.
Nhìn dáng dấp nàng vừa thấp vừa nhỏ, vừa nhìn chính là dinh dưỡng không đầy đủ, đã lâu không được ăn cái gì ngon lành.
Cũng khó trách nàng lại thèm ăn như vậy, vừa ra ngoài lập tức tìm đồ ăn khắp nơi.
Nghĩ như vậy, phiền loạn trong lòng Sở Dật Đình dần tản đi, nhìn Tô Hồng Tụ, trong mắt không tự chủ nổi lên vẻ đau đớn thương tiếc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-thien-thanh/3235535/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.