Đang giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, gió khẽ lướt qua, hương thơm ngào ngạt.
Chu Mẫn Mẫn dẫn mấy tiểu thư đi vào vườn hoa, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mỏi chân thì vào lương đình ngồi, gọi người hầu rót trà, cười nói huyên thuyên.
Mạc Song Kỳ không chuyên tâm chuyện trò, đứng ngồi không yên, mới được mộtlát liền kéo Lâm Mị đi xuống ngắm hoa, chờ đi xa lương đình, thấy nhómChu Mẫn Mẫn không thể nghe được hai người, mới nói: “Tiểu Mị, ta muốnnghĩ cách gặp một người, em giúp ta một tay được không, đánh lạc hướngnhóm La Minh Tú hộ ta.”
“Chị muốn gặp ai? Liễu trạng nguyên!” Lâm Mị có chút kinh ngạc, từ xưa tới nay, trai gái hẹn hò lén lút khôngphải chuyện hay ho gì, nàng có nên giúp không?
Thấy Lâm Mị vừađoán đã trúng, Mạc Song Kỳ biết không giấu được nữa rồi, chỉ có thể nhỏgiọng kể chuyện trước kia giữa mình và Liễu Vĩnh cho Lâm Mị nghe.
“Nếu Liễu trạng nguyên vẫn nhớ thương chị, hà cớ gì không gửi thư cho chị?Còn nữa, từ khi mẹ con chị đến Tô phủ, anh trai chị đã đến Trạng Nguyênphủ thăm hỏi rồi, vì sao Liễu trạng nguyên không đề cập đến chuyện cũvới chị lấy nửa chữ?” Lâm Mị ngấm ngầm thở dài, rõ ràng người ta đã quên cô rồi, cô lại còn cho là người ta có nỗi khổ trong lòng, lẽ nào lạithế?
Mạc Song Kỳ cúi đầu, nhìn mũi chân nửa buổi mới nói: “Thế nên, ta muốn tìm chàng để hỏi cho rõ ràng.”
Trời, không lẽ người ta chưa phũ phàng nói câu dứt tình thì chị vẫn chưa chết tâm sao? Lâm Mị kéo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/39885/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.