Trong hai ngày liên tục, mỗi khi có khách khứa đến chơi, Tô phu nhân đều dẫnLâm Mị ra chào khách. Lâm Mị cũng không luống cuống, giơ tay nhấc châncàng lúc càng giống mẹ đẻ nàng năm xưa, Tô phu nhân nhìn thế, vừa lòngkhẽ gật đầu.
Sau khi tiễn khách, Lâm Mị đi theo một nha đầu, đến phòng Tô phu nhân.
Tô phu nhân cho người lấy ra một bộ trang sức, cộng thêm hai bộ xiêm y mới may, cười nói: “Ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc mừng, con hãy ănmặc lộng lẫy một phen.”
“Phu nhân!” Thanh âm Lâm Mị có chút nghẹn ngào, từ khi bước chân vào Tô phủ cho tới nay, sự chăm sóc mà Tô phunhân dành cho nàng, thật sự rất giống sự chăm sóc của mẹ ruột năm xưa,thứ tình cảm này, tuyệt đối không thể là giả dối.
Hai người đangnói chuyện, nha đầu đứng ngoài rèm chào một tiếng, sau đó vén rèm lên,Tô Trọng Tinh tiến vào, cười nói: “Mẫu thân, mẹ gọi con đến đây, cóchuyện gì ạ?” Vừa nói xong thì thấy Lâm Mị đang ngồi đấy, hắn nhíu màyra vẻ không vui.
Trước mặt Tô phu nhân, Lâm Mị không muốn làm kẻthất lễ, vội đứng lên vén áo thi lễ, chào một tiếng Trọng Tinh đại ca,sau đó mới ngồi xuống.
Tô phu nhân bảo Tô Trọng Tinh ngồi xuốngghế đối diện, cười nói: “Cũng vì chuyện ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủchúc thọ thôi, gọi con đến thương lượng một chút.” Nói đến đấy thấy LâmMị cúi đầu, giật nhẹ tay áo của mình, dường như muốn cáo từ, chỉ vẫytay, kéo Lâm Mị ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: “Khi ta và mẫu thâncủa con còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/39883/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.